- Có bao giờ anh sẽ không còn yêu em nữa không?
- Có chứ. Không gì là không thể!
Câu nói bông đùa của anh đã từng khiến em bật khóc. Khi ấy, anh đã tìm mọi cách để dỗ dành em. Anh cũng đã đặt rất nhiều hy vọng vào tình yêu của chúng mình, anh cũng ước đó mãi mãi chỉ là câu nói đùa ngốc nghếch của anh, là lời nói vô tâm đã từng khiến em òa khóc. Anh khao khát tình mình là tình cuối.
Những khi ở cạnh em, thật ra, anh chỉ giả vờ khó chịu với những dấu chấm hỏi liên tiếp của em thôi. Giờ thì anh đang nhớ nó đến phát điên lên. Thế giới này vừa nhỏ mà cũng lại vừa to, bắt gặp nhau rồi, chỉ một cái quay lưng, chúng ta đã để lạc mất nhau cả đời.
Anh đang cầm trên tay bức hình chụp chung của hai đứa mình, khoảnh khắc ấy thật tuyệt vời. Anh bảnh bao trong bộ comple lần thứ hai mặc lên mình, còn em rạng rỡ trong chiếc váy cô dâu. Vài phút trước, anh định đốt chúng đi, biến chúng thành tro thả về trời. Có lẽ đó là việc làm đàn bà nhất của một thằng đàn ông phải không em? Xin lỗi em, chỉ là vì anh cảm thấy mình đang hoang mang. Anh đang ở một nơi rất xa, tĩnh lặng và không có bất cứ thứ gì có thể khiến anh phân tâm. Anh đã sẵn sàng trả lời tất cả những câu hỏi em dành cho anh. Em đừng ngại, cũng đừng lo anh sẽ bật khóc trước mặt em. Anh không sao, anh ổn!
Anh cầm máy lên và gọi cho em. Tay run run, tim đập mạnh. Anh vội cúp máy xuống.
Sau hai mươi bảy lần như thế, anh sẵn sàng đối diện với em, bằng chút bản lĩnh cỏn con vương sót lại.
- Anh có còn nhớ ngày đầu tiên gặp em?
- 13h25 phút, chiều thứ bảy, tầng hai, quán cafe ngõ 84.
- Màu áo em mặc?
- Màu hồng.
- Lần gặp thứ hai?
- Một tuần sau đó.
- Lần hẹn hò đầu tiên?
- Em cột tóc đuôi gà.
- Lần thứ hai?
- Em suýt ngã trước mặt anh.
- Cuốn sách em hay đọc?
- Trót lỡ chạm môi nhau.
- Con vật em ghét?
- Tất cả.
Anh và em cùng bật khóc. Anh nén tiếng khóc lại, còn em thì không thể. Ngần ấy thời gian, anh cũng không tin được mình có thể nhớ rõ đến thế. Nhưng thực sự, anh không quên bất cứ điều gì giữa chúng ta.
- Anh còn yêu em không?
- Chưa bao giờ anh hết yêu em.
- Lý do chúng ta chia tay?
- ...
Anh đã im lặng. Anh đã không biết mình phải trả lời ra sao! Anh đã hiểu được cảm giác đau đến không nói nên lời!
Anh xin lỗi đã không trả lời câu hỏi ấy. Cuộc đời mỗi người luôn có những câu hỏi chẳng thể tìm được lời giải đáp. Hoặc có thể, họ đã tìm ra nhưng nhất quyết không trả lời.
Tôi đã từng tự cao, tự kiêu, tự cho mình biết nhiều thứ, giỏi ở nhiều lĩnh vực. Thế mà bây giờ, khi người con gái tôi từng yêu rất nhiều và cũng yêu tôi rất nhiều cần câu trả lời cho một dấu chấm hỏi, tôi lại nín thinh như thể một kẻ đần độn.
Có những dấu chấm hỏi, chúng ta luôn để trống câu trả lời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận