Sau này, nếu có ai hỏi, nỗi buồn lớn nhất của đời anh là gì, anh sẽ nói, đó là việc để em ra đi.
Chắc ai cũng nghĩ anh là một kẻ điên, một kẻ tâm thần. Anh yêu em nhiều, em cũng yêu anh nhiều, vậy mà lại chia tay nhau.
Anh không điên, anh không tâm thần. Nếu anh là một kẻ say, một kẻ không tỉnh táo thì cũng thật tốt, anh sẽ chẳng phải lo nghĩ nhiều, chẳng phải suy đi tính lại về tình yêu, về hạnh phúc.
Những tháng ngày yêu em, anh đã yêu thật lòng. Nhưng trong thế giới của anh, cô ấy vẫn hiện diện. Anh sẽ không thể giấu diếm điều ấy mãi với em. Dẫu anh đã chọn cất nó trong sâu thẳm lòng mình, nhưng thi thoảng, nó lại dấy lên, đau đớn và tái tê.
Đâu có con đường nào chỉ một người đi.
Em cứ coi như việc yêu anh chỉ là một đoạn đường, ngắn hay dài anh cũng đồng ý hết. Dù rằng đó là một con đường đầy gai, mưa ướt và nước mắt. Chỉ là họ đã quên bẻ gai hoa hồng trước khi em đi trên đường tới với anh. Em cứ nghĩ vậy đi.
Trên đoạn đường ấy, em đã đi một mình những chặn quá dài, anh chờ em để hai người cùng đi. Đến cuối đoạn đường, anh cần phải quay trở lại, còn em cần rẽ theo một hướng khác. Nhưng thời gian chở em đi đến cuối đoạn đường, anh đã rất hạnh phúc.
Ở đoạn đường kế tiếp, mình đã trót lỡ đi qua nhau. Hoặc vì không gặp, hoặc vì anh chỉ có thể chở em trên một đoạn đường.
Em nghĩ vậy đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận