Ngày 31, tháng... năm...
Trời hắt hiu buồn.
Anh bước về một mình giữa màn đêm căm lạnh.
Đường rộng thênh thang hay là vì anh cũng bé lại giữa nỗi cô đơn của riêng mình, em nhỉ?
Đoạn đường chúng ta đã đi không hề ngắn, nhưng có lẽ với một người đàn ông, nó chưa đủ dài để anh cảm thấy mình hạnh phúc. Chúng ta đã đi qua một chặng đường dài, để rồi lại quay trở về vạch xuất phát ban đầu. Anh và em, cả hai đã chạy đi tìm tình yêu để thấy mình không chỉ sống một mình, nhưng rồi, chúng ta lại quay trở lại với sự cô đơn. Hay là vì ông trời đã cố ý để anh gặp em, rồi lại cố ý để chúng ta xa rời nhau.
Anh vẫn nhớ em.
Vẫn nhớ cái nắm tay dịu dàng, mùi tóc em nhẹ nhàng và vị môi ngọt lịm. Anh nhớ những lúc giận hờn và cả những buổi chiều tan vỡ thành từng mảnh.
Trải qua những ngày dài của tuổi thanh xuân, anh nhận ra nhiều điều, hiểu về nhiều thứ và gặp thêm nhiều người để sẻ chia. Em à, có lẽ, chúng ta đã quá vội vàng để yêu.
Em đừng khóc vì anh, đừng thỉnh thoảng lại gọi tên anh như thế. Anh sẽ cảm thấy đau lòng lắm.
Em cũng đừng bao giờ chạy bộ trong mưa, rồi lại nằm cuộn tròn trong chăn, hai chân lạnh cóng và hay bàn tay run lên cầm cập.
Em cũng đừng bao giờ mơ thấy anh. Cả ngày anh đã mỏi mệt với cuộc sống của riêng mình rồi, anh không muốn là kẻ ngốc lạc đường giữa giấc mơ em.
Em cũng đừng mở những bài nhạc buồn rồi khóc tu tu lên như một đứa trẻ. Em nghe thể loại nhạc khác đi, đừng là vài ba chuyện yêu đương, chia tay chán ngắt nữa. Rồi em sẽ thấy thích chúng thôi.
Em cũng đừng xem mấy bộ phim sến sẩm nữa. Còn biết bao bộ phim thú vị khác kia mà, phim tài liệu, phim hành động hay phim kinh dị cũng được, chẳng phải chúng rất hấp dẫn đó sao?
Em cũng đừng vừa nghe nhạc vừa sang đường. Không có anh, ai sẽ nắm tay em dẫn qua những băng đường đầy xe cộ. Đừng dựa dẫm vào việc có anh bên cạnh. Em hãy nhìn trước, nhìn sau, nhìn trái, nhìn phải, khi nào vắng xe thì chạy qua thật nhanh.
Và em cũng đừng yêu anh, đợi anh và nghĩ về anh nữa!
Anh và em.
Em còn một tuổi trẻ để kiếm tìm một người yêu em hơn cả bản thân mình.
Còn anh. Xin lỗi em. Anh còn một chuyện tình phải quên.
Có lẽ trong cuộc đời này, ai rồi cũng sẽ gặp một người khiến họ yêu thương quá nhiều, ngay cả khi thương tổn, ngay cả khi chia lìa, họ vẫn còn yêu nhau.
Cả hai đứa mình.
Đã quá vội vàng!
Cảm ơn em và tạm biệt em!
HẾT.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận