CHƯƠNG 2: LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI
Trăng treo trên cao, chiếu qua cửa sổ tạo thành vệt bóng lập lòe không rõ. Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng lên.
Đau đớn như tê liệt truyền tới, hai con mắt quyến rũ giống như sương mù của Mông Chỉ Nghị đột nhiên cứng lại.
Trong đầu đang còn trống rỗng, đột nhiên một chuỗi ký ức mơ hồ, hỗn loạn ập tới, mãnh liệt mà rung động.
Đoạn ký ức xa lạ này làm cho đầu Mông Chỉ Nghi như muốn nứt ra, cuối cùng không chịu được ngất đi.
Tại một bến cảng vắng vẻ trong thành phố B, một chiếc xe đỏ rực đỗ lại ở đó. Xuyên qua ánh trăng mơ hồ, có thể nhìn thấy rõ một người phụ nữ đang ngồi trong đó gọi điện thoại.
“Chuyện sao rồi? Đã làm xong chưa?”
“Cô Tưởng, yên tâm đi, chúng tôi đã làm tuyệt đối không có vấn đề gì xảy ra!”
“Tốt! Ngày mai tôi sẽ chuyển số tiền còn lại vào tài khoản của anh!”
Nói xong, người phụ nữ này cúp máy. Trên khuôn mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười độc ác. Hai con mắt sáng lấp lánh hiện ra vẻ ghen ghét và đôi môi đỏ mọng khẽ nói ra giọng chế nhạo, khinh thường.
“Mông Chỉ Nghi ơi là Mông Chỉ Nghi. Một kẻ đáng thương được nhà họ Tưởng chúng tôi nhận nuôi như cô mà cũng dám tranh giành anh Hạo với tôi? Qua đêm nay, một người thân tàn ma dại, bị vô số đàn ông sỉ nhục như cô, liệu không biết anh Hạo có còn thích cô được nữa không?”
“Mông Chỉ Nghi,cô đi chết đi, Thẩm Hạo là của tôi!”
Sau khi hung dữ mắng xong, cô gái này đắc ý, điều khiển chiếc xe đỏ nghênh ngang rời đi.
.............
Trời tờ mờ sáng.
Đêm nay, Mông Chỉ Nghi cảm thấy ngủ không ngon, do đầu cô đau nhức vô cùng. Thân thể mỏi mệt, bủn rủn làm cô gần như cả đêm gặp ác mộng.
Sau khi mở mắt ra một hồi, hai con mắt bình thường trong trẻo, tinh khiết lúc này liền hiện ra sự lạnh lùng. Thân thể lạnh lẽo, không có độ ấm.
Nàng khẽ nhúc nhích cơ thể, liền thấy có một cánh tay đang ôm hông mình.
Ngay lập tức, hình ảnh cuồng hoan tối hôm qua liền hiện ra trong đầu cô. Thấy vậy, bàn tay Mông Chỉ Nghi liền nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt . Hai con mắt trong trẻo hiện ra sự lạnh giá.
Tưởng Mịch!!
Nàng không ngờ cô ta lại cho nàng dùng loại thuốc này. Hơn nữa còn đưa cô tới khách sạn, xem ra thật sự muốn hủy hoại cô.
Chỉ tiếc là, hết lần này tới lần khác, Mông Chỉ Nghi không cho cô ta được toại nguyện. Không ngờ nàng lại có thể khôi phục được trí nhớ của ba năm trước.
Nhớ lại ký ức đau thương, nhuốm bụi trần ba năm trước của mình mà Mông Chỉ Nghi rơi lệ.
Mông Chỉ Nghi gạt nước mắt, lạnh lùng nở ra nụ cười trào phúng. Hai con mắt trong trẻo, lạnh lùng hiện ra sự hận thù sâu sắc, thế nhưng cũng không che lấp được sự đau thương trong đó.
Vào lúc Mông Chỉ Nghi thức dậy, Đường Nại cũng tỉnh dậy sau đó. Vừa mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy Mông Chỉ Nghi như thế này.
Lúc này nàng không có quyến rũ, mê hồn như tối hôm qua. Cũng không có nóng bỏng, không thuần khiết như khi bị trúng thuốc mê.
Vào lúc này, ngoài trừ cơ thể tỏa ra khí lạnh, hắn còn cảm thấy sự nguy hiểm bức người nữa. Hai con mắt nàng hiện ra vẻ tàn nhẫn, tràn ngập bi thương. Gương mặt thì bình tĩnh, lạnh lùng!
Khí chất đột nhiên thay đổi như vậy làm cho Đường Nại nhất thời ngẩn ngơ!
Mông Chỉ Nghi cảm nhận được có người đang nhìn mình, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Đường Nại. Hai con mắt lạnh lùng, vô cảm nhìn hắn. Sau đó nàng hờ hững đứng dậy, thân thể trần truồng định bước xuống giường.
Mặc dù, đêm qua nàng đã giao đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông xa lạ này. Nhưng đối với Mông Chỉ Nghi đã khôi phục lại trí nhớ mà nói, việc này cũng không có quan trọng bằng việc báo thù của nàng.
Đường Nại nhíu chặt lông mày. Nhìn Mông Chỉ Nghi hờ hững, xa cách nhìn mình mà cảm thấy buồn phiền trong lòng.
Hắn hơi bực bội một chút. Trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra sự âm trầm, đôi mắt sáng lóe ra một tia âm u, kéo tay Mông Chỉ Nghi, lạnh lùng, không vui nói:
“Cô định đi đâu?”
“Về nhà!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhìn thoáng qua Đường Nại, sau đó phun ra hai chữ này. Nàng giãy tay mình thoát khỏi tay Đường Nại và tiếp tục bước xuống giường.
“Hít hà...”
Nàng vừa chạm mắt đất liền đứng không vững. Thấy vậy ngay lập tức hít mạnh vào một hơi khí lạnh để giữ vững cơ thể.
Còn trong lòng thì âm thầm mắng tên đàn ông có hành vi cầm thú này.
Nhìn dấu vết trên người Mông Chỉ Nghi do mình tạo ra, đôi mắt thâm trầm như mực của Đường Nại liền sáng lên.
Khi thấy cô gái này không có chút nào để ý tới chuyện đã xảy ra tối qua giữa hai người, hắn không khỏi tức giận.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng liền hiện ra sự giá lạnh. Hắn lạnh lùng nói.
“Được đấy! Tối hôm qua ăn tôi sạch sành sanh như vậy, bây giờ tính phủi mông bỏ đi sao??”
Hắn hiện tại rất tức giận. Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ khiến cho hắn không cảm thấy chán ghét buồn nôn. Thế nhưng lúc này đây, hắn lại bị nàng ghét bỏ. Cảm giác này quả thật không dễ chịu một chút nào.
Mông Chỉ Nghi mặc quần áo chỉnh tề lại, sau đó nhíu mày nhìn Đường Nại. Sắc mặt nàng lúc này vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đường Nại đang lạnh lẽo nhìn mình.
Nàng thật sự không thể không thừa nhận người đàn ông đang ở trước mặt nàng rất sang trọng và ưu tú. Trên người hắn tỏa ra sự thâm sâu lười biếng. Bộ dạng thì vô cùng điển trai, phải nói là người đàn ông đẹp nhất mà Mông Chỉ Nghi từng gặp.
Hai con mắt của hắn sâu lắng, lóe lên sự nóng bỏng khi nhìn chằm chằm nàng. Cả người thì tỏa ra khí chất kiêu ngạo, cao quý, bức người.
Không thể không thừa nhận đêm đầu tiên nàng trao cho người đàn ông như thế này, tốt hơn nhiều so với việc trao thân cho người đàn ông mà Tưởng Mịch tìm tới.
“Vậy anh muốn như thế nào?”
Mông Chỉ Nghi nhướn mày lên hỏi, giọng nói vô cùng trong trẻo.
Đôi mắt tĩnh mịch, sâu lắng của Đường Nại híp lại thành một đường cong nguy hiểm. Khuôn mặt lạnh lùng hiện ra sự thâm sâu lạnh lẽo.
Nghe Mông Chỉ Nghi hỏi như vậy, trong lòng hắn càng thêm tức giận hơn. Lần đầu tiên trong đời hắn vì một người phụ nữ mà thay đổi tâm trạng.
“Làm người phụ nữ của tôi!”
“Xin lỗi quý ngài, tôi không có hứng thú đó!”
Mông Chỉ Nghi nở ra nụ cười lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn Đường Nại nói. Sau đó lấy trong túi áo ra 300 nghìn vứt lên giường, rồi lạnh lùng bước ra khỏi phòng. Trước khi đi, nàng còn bỏ lại một câu.
“Gặp lại sau nha! À, không, không gặp lại nữa!”
“Rầm” một tiếng, cửa phòng liền bị đóng mạnh lại.
Nụ cười châm chọc trên khóe môi Mông Chỉ Nghi càng hiện rõ hơn. Hai con mắt lạnh như băng hiện ra hàn khí bức người.
Đàn ông.... Ha ha ha ha!!!
Đi ra khỏi khách sạn, nhìn bầu trời trong vắt trên cao, hai con mắt Mông Chỉ Nghi lóe lên, không khỏi nhớ tới chuyện 3 năm trước.
Năm đó, người đàn ông mà nàng yêu nhất cùng với Tự Du - người bạn thân cận nhất của mình cùng nhau phản bội lại nàng.
Người cô yêu thà tin người con gái thanh mai trúc mã cùng anh ta lớn lên chứ không thèm tin cô. Bạn thân nhất thì ra tay đánh cô, làm cho cô hôn mê, sau đó đưa cô vào bệnh viện tâm thần.
Trong bệnh viện tâm thần, nàng chịu đủ mọi loại tra tấn tàn phá, kèm theo đó là những dụng cụ y tế lạnh ngắt. Nàng bị người ta tra tấn không còn ra người ra ngợm nữa.
Nàng nhẫn nhịu, cam chịu đau đớn, cuối cùng một năm sau trốn ra ngoài được, thế nhưng lại bị bọn họ phát hiện.
Vào lúc bị dồn đuổi vào thế đường cùng, nàng chọn cách nhảy xuống biển tự sát. Không ngờ phúc lớn mạng lớn, được ba của Tưởng Mịch cứu, thế nhưng cũng vì lý do này mà nàng mất trí nhớ...
Ba năm, cuối cùng Mông Chỉ Nghi nàng cũng trở về.
Thiệu Vĩnh Khiêm, Cơ Tích Vy, các ngươi may mắn sống thêm được ba năm nữa đấy. Hiện tại, cũng tới lúc chết rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận