La Chinh chăm chú nhìn vào luồng khí hỗn độn đang chậm rãi xoay tròn này một lúc lâu...
Trong quá trình này, ánh sáng trong mật thất Tuế Nguyệt cũng dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng xung quanh vẫn rất mơ hồ.
“Đây là Thần Vực thuở ban đầu sao?”
La Chinh rất tò mò về nguồn gốc của Thần Vực.
Có lẽ nhiều vị thần cũng không suy nghĩ đến nguồn gốc của Thần Vực, bởi vì tầm mắt bọn họ rất ít khi phóng ra xa ngoài Thần Vực.
Thế nhưng bởi vì được sinh ra ở “Thần Vực nhỏ”, một nơi vô cùng giống Thần Vực cho nên hắn thầm đoán: Phải chăng Thần Vực là do một vị đại năng nào đó tạo ra, hay thậm chí có thể là “sinh linh vượt cấp” mà Cưu Thánh đã nói? La Chinh chăm chú quan sát, khí hỗn độn trong không gian mờ ảo này ngày càng đậm hơn, tốc độ xoay của nó càng lúc càng nhanh.
Cùng lúc đó, toàn bộ khí hỗn độn đều điên cuồng ngưng tụ về phía trung tâm, cuối cùng ngưng kết thành một cái “hạt” nho nhỏ.
Ngay lúc này, hình bóng một chiếc búa lờ mờ xuất hiện.
“Búa?” Mắt La Chinh chợt lóe lên.
Đó chính là búa tạo hóa đã tạo ra Thần Vực trong truyền thuyết.
Thế nhưng truyền thuyết này chỉ xuất hiện trong những ngày tháng sơ khai của Thần Vực, bởi không bao lâu sau khi tạo ra Thần Vực thì búa tạo hóa đã vỡ tan, vì vậy truyền thuyết này không khiến người ta tin phục.
“Vù...”
Một bàn tay bỗng xuất hiện trong bóng tối.
Đó là một bàn tay sạch sẽ, trắng không tì vết, từ đầu ngón tay tới bàn tay đều không có bất kỳ nếp nhăn nào, kích thước của ngón tay cũng rất vừa phải.
Bàn tay đó vừa nắm lấy búa tạo hóa đã bổ ngay về phía cái “hạt” kia...
“Ầm!” Một tiếng sét đánh vang lên, ánh sáng tỏa ra khắp mười nghìn trượng.
Khi tia sáng kia chiếu tới, La Chinh không thể nào mở nổi mắt, tai cũng ù đi, tim đập loạn xạ liên hồi.
Trong một thất Tuế Nguyệt, những gì hắn thấy chẳng qua chỉ là chuyện đã xảy ra trong lịch sử, vậy mà hắn vẫn chấn động đến thế.
Như vậy có thể tượng tượng được, thời điểm búa tạo hóa bổ cái “hạt” kia đã khiến người ta phải chấn động tới cỡ nào?
Cho đến khi ánh sáng bắt đầu tôi đi, La Chinh mới nhìn qua đó một lần nữa.
Hắn phát hiện, cái “hạt” kia không hề bị chém vỡ, mà bề ngoài của nó chỉ xuất hiện một vết nứt nho nhỏ mà thôi.
Không ngờ búa tạo hóa lại không thể bổ đôi được cái “hạt” này! Sau đó bàn tay xinh đẹp ấy lại liên tục vung búa tạo hóa về phía cái “hạt“.
“Ầm!”
“Ầm!”
Mãi đến khi búa thứ ba được tung ra một tiếng vỡ mới nặng nề truyền tới.
Cuối cùng cái “hạt” kia cũng đã vỡ.
Trong nháy mắt, sấm chớp rền vang ...
Toàn bộ khí hỗn độn hóa thành những giọt mưa sền sệt, cứ thể tàn phá, biến thế giới này thành một thế giới vô cùng rộng lớn.
Nhìn thấy thế giới rộng lớn này, La Chinh đã có thể khẳng định rằng đây chính là những hình ảnh đầu tiên của Thần Vực.
Nhưng rốt cuộc mật thất Tuế Nguyệt cho mình xem cảnh này thì có ích gì? Khi những người khác tiến vào mật thất Tuế Nguyệt, bọn họ đều có thể nhìn thấy một đoạn nào đó trong lịch sử giúp bản thân ngộ đạo.
Nếu không liên quan đến điểm quan trọng của công pháp thì cũng là bình cảnh của tu vi.
Đoạn lịch sử được chiếu lại này luôn có thể giúp bọn họ tỉnh ngộ, tiến vào Thần Cảnh Thế nhưng khi cảnh tượng này phơi bày trước mắt La Chinh, nó lại chẳng có tác dụng gì...
Sau khi thế giới này được mở ra, nó không ngừng biến hóa điên cuồng trước mặt La Chinh.
Mưa to cứ thế trút xuống, lâu dần biến thành biển.
Trong biển nổi lên đại lục, tạo nên sông núi.
Chính giữa sông núi xuất hiện những mảng màu xanh lá, hóa thành rừng rậm.
Những thứ này chẳng khác diễn biến ở thế giới trong cơ thể La Chinh là mấy...
Nhưng sau khi thế giới này diễn hóa đến một mức độ nhất định, tất cả bỗng nhiên dừng lại.
Cùng lúc đó, nước biển hỗn độn bắt đầu sôi trào...
Toàn bộ phần nước biển hỗn độn ở đây bắt đầu bốc hơi theo từng nhịp hô hấp, hóa thành những tầng mây khổng lồ.
Đồng thời, ở trong biển xuất hiện một quầng ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Sau khi xuất hiện, mặt trời liền nhanh chóng bay lên trời cao.
Thấy cảnh những tầng mây được sinh ra kia, La Chinh cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Tầng mây này rất giống với mấy đạo uẩn mà hắn đã tạo ra sau khi hấp thụ khối đất sét kia, nhưng cảnh tượng lại không lớn đến như vậy.
“Đây không phải là mây đạo uẩn, đây là... mây ranh giới! Sao lại là mây ranh giới?” Trong đôi mắt La Chinh lóe lên vẻ kỳ quái.
Tầng mây trước mắt đang không ngừng lớn dần, rất giống với mây ranh giới mà La Chinh tạo ra khi tu thành Giới Chủ, cho nên cảnh tượng này lại càng khiến hắn mơ hồ hơn.
Ban đầu, sau khi trở thành Giới Chủ ở cấm địa Luyện Thần, Cưu Thánh từng nói với hắn rằng trong mây ranh giới mà hắn ngưng tụ ra có ẩn chứa “cương lĩnh của ba nghìn thần đạo”.
Khi đó La Chinh không để ý gì tới hàm ý trong lời nói của Cưu Thánh, mà hắn cũng không biết “cương lĩnh của ba nghìn thần đạo” là gì? Nhưng hắn nhớ rất rõ khí tức của mây ranh giới, quả thực giống khí tức của đám mây trước mặt này như đúc.
Trong lúc còn đang nghi hoặc thì một tòa tháp to lớn bỗng xuất hiện từ trong tầng mây kia.
Ở chóp của tòa tháp này có một bóng người và một bóng rồng.
“Rống!”
Bóng người đó nhanh chóng rút ra một thanh kiếm, sau đó bóng rồng liên hợp thành một thể với thanh kiểm ấy.
Bóng người này không ngừng múa trường kiểm ở trong tầng mây kia.
Ánh kiếm liên tục lao ra theo tầng mây, lao nhanh khắp bốn phương tám hướng của Thần Vực.
“Kiếm pháp sơ khai?” Lông mày La Chinh hơi nhếch lên.
Lúc hắn giao đấu với Hoa Thiên Mệnh trong chiến trường mộng ảo, kiếm pháp sơ khai đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, đồng thời hắn cũng lĩnh ngộ được sự tuyệt diệu của nó.
Thế nhưng kiếm pháp sơ khai chẳng qua chỉ là một bộ kiếm pháp đơn thuần, không thể sánh với Dịch Thần Nhất Kiếm.
Bởi vì thứ thần đạo Đoạn Tình theo đuổi chính là uy lực mạnh nhất, thế nên thường chỉ có một chiêu.
Nhưng kiếm pháp sơ khai mà bóng người này thi triển lại không giống với Hoa Thiên Mệnh cho lắm.
Hay nói cách khác, kiểm pháp sơ khai chỉ là một phần nhỏ của chiêu điểm mà bóng người kia thi triển ra mà thôi.
Mỗi kiểm mà người này thi triển đều tạo ra uy thể rất lớn, mà chút khí tức ẩn giấu trong khí thế này lại vẫn là khí tức của tầng mây kia...
“Vù!” Một đường ánh kiếm lao nhanh tới, bay vùn vụt qua khoảng cách nghìn vạn dặm, chém vào bờ Thần Vực.
Bờ Thần Vực liền như một tấm vải, cứ thể bị cắt ra.
Thế giới bắt đầu khuếch đại.
Một kiếm...
Hai kiếm...
Mười nghìn kiếm...
Một trăm nghìn kiếm...
Khoảng một trăm nghìn kiếm liên tục chém xuống, Thần Vực đã khuếch đại thêm vô số lần.
Mà một trăm nghìn kiếm này, La Chinh đều quan sát từ đầu đến cuối.
“Rào rào...” Không lâu sau, mưa bắt đầu to như trút nước từ những đám mây ranh giới kia.
Lần này, những giọt mưa rơi xuống không phải màu nâu, mà lại giống như nước mưa bình thường, trong suốt và tinh khiết.
Trong Thần Vực không tồn tại khí hỗn độn thực sự, điểm này đã là một sự khác biệt không nhỏ so với thế giới trong cơ thể của La Chinh rồi.
Sinh linh ở thế giới trong cơ thể La Chinh đều không sợ khí hỗn độn.
Hơn nữa biển hỗn độn cũng không trải qua bất kỳ quá trình chuyển hóa nào.
Bóng người kia dần dần tiêu tan, La Chinh cũng nhắm đôi mắt lại, trong đầu hắn là hình ảnh về kiểm pháp của người này.
Bóng người kia chém ra một trăm nghìn kiếm...
Nhưng quanh đi quẩn lại chỉ có mười ba chiêu kiếm...
“Bất kỳ chiêu nào trong mười ba chiêu kiểm này cũng đều mạnh mẽ vô cùng. Hơn nữa... rõ ràng trong Thần Vực không ai có thể thi triển được như vậy. Khí tức ẩn chứa trong chiếu kiểm của người đó rất hỗn tạp, nhưng đại khái ta cũng có thể cảm nhận được trong đó có mấy trăm đạo uẩn của các thần đạo pha trộn vào nhau!”
“Cái gọi là cương lĩnh thần đạo, chính là ba nghìn thần đạo kết hợp lại thành một. Thì ra cha cho ta thước Vô Lượng là vì nguyên nhân này!”.
“Bởi vì chỉ có thước Vô Lượng mới có thể giúp bản thân mình thu nạp được ba nghìn thần đạo. Đây cũng là biện pháp đơn giản và nhanh gọn nhất. Thế nhưng, cho dù vậy thì muốn thu nạp hoàn toàn ba nghìn thần đạo cũng không phải chuyện dễ dàng!”
Sau khi tìm ra cách dùng của thước Vô Lượng, La Chinh đã mơ hồ suy đoán đến chuyện này, nhưng hắn không biết, nếu thu nạp tất cả các thần đạo thì liệu sẽ xảy ra chuyện gì? Bây giờ chứng kiến cảnh tượng này trong mật thất Tuế Nguyệt, coi như hắn cũng đã hiểu hơn được một chút.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận