Thạch Kinh Thiên có thể nói ra lời như vậy lập tức khiến Từ trường lão có chút kinh ngạc. Đánh giá này quả thực quá cao. Phải biết Thạch Kinh Thiên là người cống hiến cho Vân Điện, kiến thức của hắn đã vượt qua cả Đông Vực, có thể nói là tầm mắt đã phóng khắp toàn bộ Đại Thế Giới.
Chỉ là một Đông Vực đã có hàng ngàn tỷ người, Trung Vực còn gấp 10 lần Đông Vực có thừa, nhưng cho dù là cả năm vực cộng lại, trong Đại Thế Giới cũng nhỏ bé không đáng kể, chỉ có thể coi là một góc nhỏ bên ngoài đại lục chính của thế giới này!
Số lượng loài người trong Đại Thế Giới lại giống như những hạt cát trong biển lớn, khó có thể ước lượng.
Với số lượng lớn như vậy, thiên tài nhiều như thế nào? Thiên phú của La Chinh tuy cao, vận số cũng tốt, nhưng chưa chắc đã không có ai mạnh hơn hẳn.
Tất nhiên, Từ trưởng lão cũng bị biểu hiện của La Chinh làm cho kinh ngạc. Những tên tiểu bối này thật sự từng người, từng người lại càng yêu nghiệt hơn, nhưng không cách nào nhận được đánh giá như vậy của Thạch Kinh Thiên. Tiên nhân chuyến thế? Đây là khái niệm gì?
Nhìn thấy Từ trưởng lão có biểu hiện không chấp nhận nổi, Thạch Kinh Thiên mới cười nhạt: “Nói đùa thôi mà, Từ trưởng lão lẽ nào coi là thật.”
“...” Từ trưởng lão cũng là người sống hơn trăm tuổi rồi, đột nhiên nghe tông chủ đùa kiểu này, nhất thời thực sự không phản ứng kịp.
“Có điều, La Chinh thực sự rất đặc biệt. Tổ tiên La gia hắn không xuất hiện nhân vật tại to mặt lớn nào, dù là xuất thân hay huyết mạch đều rất bình thường. Nhưng đến đời này, đầu tiên là xuất hiện một La Yên có thể chất đặc biệt, rồi lại xuất hiện La Chinh có thực lực cường hãn. Ngươi không thấy sự trùng hợp này hơi kì lạ sao?” Thạch Kinh Thiên nói.
Từ trưởng lão lắc đầu: “Chuyện trùng hợp này quả thực khiến người ta phải trầm trồ, nhưng nói về kì lạ thì thuộc hạ lại không nhìn ra.”
Thạch Kinh Thiên nhìn võ đài, Lưu Quang Kiếm của La Chinh phản chiếu ánh mặt trời ra những vầng sáng, Thạch Kinh Thiên lập tức nói: “Thực tế ta cũng không nhìn ra, chỉ là cảm thấy lẽ trời sâu xa, đã an bài như vậy, chắc chắn có tính toán của ngài. Không cần biết La Chinh có phải là rồng tiềm ẩn hay không, nhưng với biểu hiện của hắn cũng đủ để ta tiến cử lên trên một lần! Sau này hắn đạt được thành tựu ở Vân Điện, đối với ta cũng vô cùng có lợi.”
Tông môn trong Đại Thế Giới tuy khó vào, nhưng đối với thiên tài thực sự thì lại chắp tay nghênh đón. Dù gì một tông môn muốn phát triển, muốn mở rộng thì bắt buộc phải không ngừng chiêu mộ thiên tài, bồi dưỡng thiên tài. Đây là một vòng tuần hoàn để phát triển đi lên.
Nếu sau này La Chinh thật sự làm ra thành tựu gì đó, vậy thì Thạch Kinh Thiên cũng sẽ nhận được lợi ích từ Vân Điện.
Từ trưởng lão im lặng gật đầu. Sắp xếp của tông chủ, một trưởng lão như ông không có tư cách xen vào. Bình thường Thạch tông chủ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, có thể bắt hắn nói nhiều như vậy đã coi như thổ lộ tâm tình với thuộc hạ như ông rồi.
Trên võ đài, Hoa Thiên Mệnh không nói gì trong suốt ba nhịp thở. Hắn quả thực cần thời gian để tiêu hóa sự kinh ngạc La Chinh đem đến cho mình.
Sau ba nhịp hô hấp, Hoa Thiên Mệnh mới nói: “Hoa Thiên Mệnh ta sáu tuổi đã luyện kiếm, mười tuổi lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, mười ba tuổi lĩnh ngộ kiểm ý đại thành, mười sáu tuổi đột phá Tiên Thiên Đại Viên Mãn, cho dù là người mới gia nhập Chiếu Thần Cảnh cũng không phải đối thủ của ta. Trong Đông Vực có rất ít người khiến ta bái phục, Bùi Thiên Diệu là người đầu tiên, còn La Chinh huynh chính là người thứ hai! Trận đấu này, ta sẽ dốc hết sức lực, sẽ không nương tay chút nào.”
La Chinh gật đầu: “Ra tay đi.”
Giữa hai thiên tài tuyệt thế không hề cần chiến thuật tâm lý gì đó. Đứng trước thực lực tuyệt đối, tâm của hai người đều vô cùng kiên định, ổn định giống như tảng đá, sẽ không vì sự chọc tức của đối phương mà nảy sinh chút dao động nào. Hơn nữa, bản thân kiếm khách phải đi con đường chính nghĩa, có xát lẫn nhau, lời nói cũng sẽ không quá khích.
“Vù!”
Thực Huyết Kiếm của Hoa Thiên Mệnh khẽ nghiêng, âm thanh kiếm phát ra, lập tức hắn bước ra kiếm bộ quỷ dị.
Nhìn bóng dáng của Hoa Thiên Mệnh, trong mắt La Chinh cũng lộ ra vẻ khinh ngạc, không thể không nói sự lĩnh ngộ với kiếm của Hoa Thiên Mệnh thấm sâu hơn hẳn rất nhiều.
Dù gì thời gian La Chinh luyện kiếm không dài, mặc dù đã lĩnh ngộ kiếm ý, thậm chí trình độ kiếm ý bắt kịp Hoa Thiên Mệnh, nhưng hắn lại không cách nào làm được giống như Hoa Thiên Mệnh – người và kiểm đã hoàn toàn hợp thành một thế, vô cùng hoàn mỹ.
Tốc độ kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh càng ngày càng nhanh, từng luồng kiếm khi xuất hiện dưới chân hắn.
“Ta cũng tới!”
La Chinh cũng bước ra kiếm bộ như thế.
Mặc dù La Chinh dựa vào kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh nên mới học được cho mình, nhưng kiếm bộ của hai người vẫn có sự khác biệt nhỏ.
Kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh tinh tế mà mềm mại, nhìn kỹ mới thấy mỗi một bước đều chính xác đến cực hạn, không dài không ngắn, bằng đúng khoảng cách lưỡi kiếm ba thước của Thực Huyết Kiếm trong tay hắn. Nhưng chỉ là kiến bộ của hắn nhìn có vẻ hơi mềm mại vậy thôi, sát khí ẩn giấu đi, một khi lộ ra thì sắc tới mức không thể ngăn cản!
Nhìn lại kiếm bộ của La Chinh thì lại hơi tùy ý, nhưng trong cái tùy ý lại lộ ra sự tự nhiên. Mỗi bước không mềm mại như Hoa Thiên Mệnh nhưng lại nồng bá khí hơn, uy thế càng đậm hơn!
Chân hai người đạp bước trên võ đài không ngừng giao nhau, đều đang tìm kiếm sơ hở và sai sót của đối phương.
Chỉ là tu luyện đến mức độ này, tâm thái của hai người đều có thể duy trì cực tốt, khó có thể xuất hiện sơ hở.
Loại giao đấu kiếm bộ qua lại này vô cùng đẹp mắt, giống như đang biểu diễn, đám đệ tử Thanh Vân Tông cũng hú hét liên
tiếp.
“Cái này... cái này hoa lệ quá!”
“Đã mắt quá, khi nào ta có thể đi ra được kiếm bộ như vậy, trong Tiên Thiên Cảnh e là không có đối thủ nữa!”
“Hừ, muốn học kiếm bộ thì phải lĩnh ngộ kiếm ý. Nếu ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý, trong Tiên Thiên Cảnh dĩ nhiên không có ai là đối thủ của ngươi. Nhưng người cảm thấy người có cơ hội?”
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Hoa Thiên Mệnh dẫn đầu phá vỡ thể cân bằng, phát động tấn công.
Hắn bước đi tới, dưới chân giống như được bôi dầu vậy, một bước này vừa bước ra thì mười ba luồng xoáy kiếm ý liền đánh về phía La Chinh.
Trong đó chính diện có sáu luồng xoáy kiếm ý, còn hai bên trái phải mỗi bên ba luồng, luồng khí cuối cùng thì cắt từ trên không trung xuống, phong tỏa mọi phương hướng của La Chinh.
“Đánh hay lắm!” Đối diện với mười ba luồng xoáy kiếm ý bay tới trong nháy mắt, La Chinh cũng một bước lướt đi. Một bước này của hắn đá ra bốn luồng xoáy kiếm ý, nhưng mặc dù số lượng xoáy kiếm ý của hắn không bằng của Hoa Thiên Mệnh, nhưng mỗi một luồng lại to hơn, uy lực cũng càng thêm bá đạo.
“Bụp bụp bụp bụp...” Xoáy kiếm ý của hai người va chạm, tiêu tan lẫn nhau, không phân thắng bại.
Chính ngay lúc này, Hoa Thiên Mệnh xuất kiếm.
Phương pháp của Hoa Thiên Mệnh luôn như vậy. Hoặc là không ra tay, nhưng một khi ra tay thì liên tục không dứt, giữa đường tuyệt đối sẽ không cho đối thủ bất kì cơ hội thở nào.
“Thiên Quyền Kiếm!”
Đây là kiểm đầu tiên Hoa Thiên Mệnh đánh ra!
Trong nháy mắt kiếm này đâm ra, khí tức cả người hắn lập tức thay đổi, còn thanh Thực Huyết Kiếm trong tay hắn lúc này cũng trở nên vô cùng mơ hồ.
Quỷ dị hơn là kiếm này của Hoa Thiên Mệnh rõ ràng là một kiếm từ dưới đâm lên, nhưng lại cho La Chinh một cảm giác áp bức vô cùng mãnh liệt, giống như ông trời đè xuống vậy. “Hắn tu luyện “Thiên Kiếm”? Lại có thể mượn thế?” Lông mày của La Chinh dựng lên.
Rất hiển nhiên, Hoa Thiên Mệnh lúc này giống như mượn thế của trời, áp bức hắn.
Lưới trời lồng lộng, uyên thâm như thế nào? Loài người hàng trăm ngàn năm cũng không nhìn rõ bầu trời này! Mà uy thế của trời, uy lực càng sâu, trời xanh đè xuống ai có thể chống đỡ được?
Có điều, Hoa Thiên Mệnh dường như mượn một chút thể của trời, nhưng dù gì thực lực của hắn cũng không đủ, đến ngưỡng cửa của thể trời cũng không chạm đến được, chỉ có một chút ý cảnh mà thôi.
Nhưng một chút thể của trời, một chút ý cảnh cũng đã vô cùng đáng sợ, có thể mang đến cho La Chinh cảm giác áp bức lớn như vậy, thậm chí khiển La Chinh hơi khó được.
“Hoa Thiên Mệnh quả thực rất mạnh, nhưng... Cái gọi là mượn thế, chung quy cũng là đồ đi mượn, bản thân không thể khống chế, mà chiêu kiểm lại hoàn toàn nằm trong sự khống chế của ta!”.
La Chinh lúc này không hề lựa chọn lùi về sau mà chọn đánh trả một kiếm, vẫn là kiếm pháp cơ bản: “Trảm kiếm!”
Đường cong đơn giản, động tác cơ bản nhất, nhưng uy lực mà một kiếm này ẩn giấu lại vượt qua sức tưởng tượng của mọi người!
Đại đạo chí giản, thù lộ đồng quy1). Mặc ngươi có trăm ngàn thay đổi, cuối cùng vẫn không tách rời được chiều kiếm đơn giản nhất.
(1) Đại đạo chí giản, thù lộ đồng quy: các đạo lý dù đao to búa lớn đến mấy, nhưng thực ra bản chất lại đều rất đơn giản, dù có vòng vo thế nào thì cũng chỉ có chung một bản chất.
“Keng!"
Hai kiếm chạm nhau phát ra âm thanh.
Trong tình huống một kiếm không thể chiếm thế thượng phong, rất nhiều kiếm khách đều sẽ lựa chọn rút lui, sau đó chậm rãi mưu tính đòn tấn công ác liệt hơn.
Lúc này, hai người lại không hề có suy nghĩ rút lui. “Keng keng keng keng keng keng keng keng!"
Chớp mắt một cái, hai người đã chém tới bảy tám kiếm. Lấy nhanh đánh nhanh khiến người ta hoa mắt rối loạn, chỉ có thể nhìn mà thán phục không thôi.
Biểu hiện của hai người đều vô cùng bình tĩnh, giống như bọn ho không hề dùng kiếm đấu nhau mà là mặt đối mặt ngôi với nhau, chơi một ván cờ vây vậy.
So với hai người trong võ đài, đám đệ tử ngoài võ đài càng căng thẳng hơn.
Trong võ giả, kiếm giả làm Vương, cho nên người luyện kiếm là nhiều nhất.
Lúc này hai người đấu với nhau, phần đồng đệ tử Thanh Vân Tông đến thở cũng không dám thở mạnh! Có những kiếm khách còn nắm chặt hai tay, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ trên đỉnh đầu.
Bọn họ đều là kiếm khách, quan sát trận đấu sẽ lĩnh ngộ được rất nhiều!
Nếu quan sát trận đấu của các cường giả Chiếu Thần Chung Cực, thậm chí là cường giả cấp bậc cao hơn, thì bọn họ căn bản không thể hiểu được, chứ đừng nói đến việc lĩnh ngộ.
Bởi vì La Chinh và Hoa Thiên Mệnh dù mạnh, nhưng không đến nỗi vượt quá xa bọn họ, nên chỉ cần hiểu được bí ẩn bên trong, thì đối với bản thân bọn họ cũng là một loại nâng cao, một loại lĩnh ngộ. Thậm chí có những kiếm khách trong tình huống này sẽ tự mình đột phá!
“Năm mươi kiếm......”
“Một trăm kiểm.....”
“Một trăm năm mươi kiếm....”
"Haiz..."
Hoa Thiên Mệnh thở dài một hơi, lập tức im lặng bay về phía sau.
Đọ sức bằng chiều kiếm đơn thuần, hắn không thể chiếm thế thượng phong trước mặt La Chinh, cho nên đấu chiều kiếm đã không còn ý nghĩa nữa.
Kiếm pháp cơ bản của La Chinh ẩn chứa uy lực không hề đơn giản. Khi đơn giản đến cực hạn, trên thực tế sẽ biến thành phức tạp, hai thứ này không hề mâu thuẫn! Cho nên Hoa Thiên Mệnh không nhìn thấu được “kiếm pháp cơ bản” của La Chinh!
Hoa Thiên Mệnh vừa đứng vững, lợi kiếm trong tay vẽ ra một vòng tròn, chân nguyên liên tiếp phát tán ra. Chân nguyên đó hòa trộn với kiếm ý khiển Thực Huyết Kiếm trong tay rung lên ong ong.
“Kiếm chủng (2) huy hoàng, mở hai luồng sáng tối! Ta không bé mọn, lấy chính đạo để chứng minh với trời!”
(2)Kiếm chủng: mầm kiếm. Chủng” trong chủng tử - hạt mầm.
Khi thể to lớn từ trong cơ thể Hoa Thiên Mệnh phát ra. Lúc này, Hoa Thiên Mệnh giống như biến thành một người khác, giống như hắn là người phát ngôn của trời xanh ở nhân gian! Dường như hắn là con của trời!
“Thiên Quyền Kiếm! Thiên Khu Kiểm! Thiên Toàn Kiếm! Thiên Cơ Kiếm! Bốn chiêu kiếm chủng, nở!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận