Giờ phút này, tâm tình toàn bộ đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong đều có ít nhiều phiền muộn.
Tiểu Vũ Phong lớn như thế, vậy mà lại không tìm ra một ai thích hợp để lên đài.
Thanh âm của La Chinh không lớn, thế nhưng lực tác động lại rất mạnh, hết thảy mọi người đều nghe rõ câu nói kia.
- Cái gì? La Chinh muốn lên đài?
- Như vậy sao được. Tuy đánh bại Từ Liệt, nhưng Từ Liệt chỉ xếp hạng thứ ba mươi mà thôi, hắn có tư cách gì mà lên?
- Xong đời, xong đời rồi. Lần này thua cuộc, đan dược tháng sau của ta cũng không còn, ta biết tu luyện như thế nào đây.
Tiếng rên rỉ của đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong xôn xao khắp nơi.
Tên lùn đứng trên lôi đài nhìn thẳng vào La Chinh, mặt lộ rõ vẻ mỉa mai:
- Ngươi? Một tên Luyện Tủy Cảnh? Ha ha ha… Không sao, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, nhưng đừng hi vọng ta sẽ hạ thủ lưu tình.
Từ trước đến nay, trong sơn phong khiêu chiến, tất thảy đều xuất ra đệ tử tinh nhuệ nhất của mình, đệ tử có thứ hạng thấp nhất cũng là ba mươi.
Mà những người có thứ hạng trong hai mươi người đứng đầu, không ai không phải là Bán Bộ Tiên Thiên.
Nay lại có một tên Luyện Tủy Cảnh không biết từ đâu chui ra xuất chiến, điều này cũng khiến cho Ngốc Thứu Phong được mở rộng tầm mắt.
- Hắc hắc. Tiểu Vũ Phong buông xuôi nhanh vậy sao, để cho cả Luyện Tủy Cảnh lên đài.
- Chuyện này rồi sẽ thành trò cười cho cả Thanh Vân Tông cho mà xem. Vậy mà ta còn lo nghĩ rằng người có thực lực mạnh nhất của Tiểu Vũ Phong là Hách Đời Các sẽ xuất chiến chứ, xem ra là dư thừa rồi.
- Tất nhiên, cho dù Hách Đời Các không bế quan thì sao? Liễu Tồn Thế sư huynh của chúng ta có thể thua hắn chắc? Nực cười!
Tuy quân số không nhiều, thế nhưng khí thế của Ngốc Thứu Phong vào lúc này lại cực cao. Bọn hắn đều cho rằng Tiểu Vũ Phong hết người nên mới để cho một tên Luyện Tủy Cảnh lên đài cho đủ quân số.
Trên thực tế, không chỉ riêng bên Ngốc Thứu Phong, mà bên đám đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong cũng nghĩ như vậy.
Hết lần này tới lần khác, bên Tiểu Vũ Phong thật sự không tìm ra người thích hợp để ra trận.
Đệ nhất đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong là Hách Đời Các thì đang bế quan, mà những người xếp hạng trước Chương Vô Huyền thì đều rụt đầu không dám lên đài.
Không phải là bọn hắn sợ, không dám chiến với tên lùn kia, mà là cho dù đánh thắng thì bên Ngốc Thứu Phong vẫn còn những tên khác mạnh hơn ở phía sau.
Nếu như liều lĩnh lên đài, thua rước lấy nhục thì không nói, lỡ như bị đánh trọng thương thì lại càng không đáng.
Cho nên, những đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong xếp thứ hạng cao hiện tại đều nín miệng nằm co ro trong một góc. Còn đối với việc La Chinh bại trận, bọn hắn cũng không cảm thấy sao. Dù gì thì với cục diện này, chẳng khác gì Tiểu Vũ Phong đã thua Ngốc Thứu Phong.
Tóm lại là, bọn hắn chưa chiến đã sợ.
La Chinh bước chậm rãi lên lôi đài, nhìn chằm chằm tên lùn ở trước mặt.
Vừa xem trận đấu của Chương Vô Huyền, La Chinh cũng đã nhìn rõ. Ưu điểm lớn nhất của tên lùn này là chính là tốc độ. Nếu là so đấu về tốc độ đơn thuần, La Chinh đoán chừng rằng bản thân không bằng, thế nhưng nếu luận về thực lực thì…
Mặt vẫn giữ nụ cười tự tin, La Chinh nhìn tên lùn chắp tay nói:
- Vừa rồi ta nghe ngươi nói đánh thắng mới có thể biết tên của ngươi?
Tên lùn cười the thé chói tai đáp:
- Ha ha. Chỉ sợ rằng ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được tên của ta.
La Chinh lắc đầu.
- Biết được hay không, đánh xong rồi mới nói được.
- Ha ha. Ta thật sự không hiểu nổi Tiểu Vũ Phong này! Một tên nhãi Luyện Tủy Cảnh cũng dám nói với ta như vậy! Ta vốn chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút rồi đá xuống lôi đài mà thôi, giờ nghĩ lại thì ta lại muốn dẹp cái ý nghĩ này sang một bên. Để ta cho ngươi hiểu rõ, chênh lệch giữa Luyện Tủy Cảnh và Bán Bộ Tiên Thiên lớn như thế nào.
Lời còn chưa nói xong, thân ảnh tên lùn đã biến mất ngay tại chỗ. Một làn gió bất chợt phóng đến La Chinh.
Bành!
Ngay khi tên lùn lao đi được nửa đường, La Chinh liền bước ra một bước. Quyền ảnh chuẩn xác nhắm thẳng vào mặt tên lùn.
Ở trong đầu La Chinh, bảy mảnh Long Lân đang tản ra hào quang màu lục bích. Một luồng sức mạnh cực kì kinh người di chuyển trong người La Chinh, lại cộng thêm uy lực vốn có của nhục thể, khiến cho uy thế của một quyền này cực kì kinh khủng!
Tên lùn lao người đi nhanh, bay đi cũng nhanh, văng người ra xa đến mấy chục trượng, đập người vào tường lôi đài, khiến nó vỡ mất một nửa. Cả người bị chôn vùi trong đống gạch vỡ, không rõ sống chết.
- Ta cũng muốn biết chênh lệch giữa Luyện Tủy Cảnh và Bán Bộ Tiên Thiên lớn như thế nào a. Với lại, ta thật sự không hứng thú lắm với tên của ngươi…
La Chinh thu quyền, mặt lạnh nhạt nói.
Không khí xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng đến cùng cực.
Quanh lôi đài vốn rất ồn ào, giờ đây không có một ai lên tiếng, ai nấy đều há miệng ra thật to, tưởng chừng như có thể bỏ vào nguyên cả cái chậu.
Ánh mắt của Mạc Xán lóe lên tinh quang. Tuy hắn rất hứng thú với thực lực của La Chinh, cũng tin tưởng rằng La Chinh có thể thắng được tên lùn. Thế nhưng hắn lại không ngờ rằng La Chinh chỉ dùng vẻn vẹn có một quyền.
Đánh bại một cường giả Bán Bộ Tiên Thiên chỉ với một quyền!
Trong mắt của tất cả mọi ngươi đều hiện lên sự kinh hãi.
Ngay cả những đệ tử nội môn thân mặc hắc bào cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ngọc Tuyền sư ca, huynh thấy thực lực của tiểu tử này như thế nào?
Đệ tử tên Ngọc Tuyền kia vô cùng thận trọng nói:
- Chỉ mới là Luyện Tủy Cảnh mà đã có thể bộc phát ra uy lực cường đại như vậy, sợ rằng không bao lâu sẽ tấn thăng lên đệ tử nội môn… Không, có lẽ hắn không chỉ là vào được nội môn. Ha ha. Nếu như hắn trở thành Tiên Thiên Sinh Linh, thì vị trí đệ nhất đệ tử nội môn của Tô Oán Thiên phải nhường cho người khác rồi.
- Lợi hại như vậy sao?!
Tên đệ tử mang hắc bào hai mắt mở to đầy kinh ngạc.
Ngọc Tuyền lắc đầu:
- Chỉ dựa vào một quyền này thì vẫn chưa thể kết luận được. Nhưng ta nghĩ rằng hắn vẫn đang giấu thực lực. Có lẽ… Ngươi và ta cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Huynh nói chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn?
Người đệ tử nội môn kia tỏ vẻ không tin.
- Chúng ta đều đã trở thành Tiên Thiên Sinh Linh, sử dụng được nguyên lực, có thể ngự khí thành binh. Thủ đoạn tấn công vượt xa Luyện Tủy Cảnh. Hắn làm sao có thể…
- Ta cũng không biết. Chỉ là cảm giác của ta mà thôi.
Ngọc Tuyền vẫn lắc đầu trả lời.
Xôn xao ——
Sau khi yên lặng được một lúc, toàn bộ đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong mới thoát khỏi kinh hãi, ai nấy đều vỡ òa trong tiếng reo hò.
Thực lực mà La Chinh bộc phát ra vượt xa sức tưởng tượng của bọn hắn.
Chỉ là, những đệ tử ngoại môn này đều hiểu rõ, tuy mọi người đều hoan hô, nhưng không có nghĩa La Chinh sẽ chiến thắng hết toàn bộ cuộc tỷ thí.
Bởi, bên Ngốc Thứu Phong vẫn còn ba cao thủ còn chưa lên đài. Huống hồ gì thực lực của người sau lại mạnh hơn người trước.
Bất qua, La Chinh xuất chiến đã giúp cho Tiểu Vũ Phong vãn hồi lại rất nhiều phần mặt mũi. Tuy Tiểu Vũ Phong chỉ xếp hạng bét, thế nhưng đệ tử Tiểu Vũ Phong ai nấy đều rất coi trọng mặt mũi tập thể.
Có thể đứng ra ngay lúc này, cũng cần phải có một lượng dũng khí rất lớn.
Giờ phút này, sắc mặt của hơn hai mươi đệ tử bên Ngốc Thứu Phong đều trông rất khó coi.
Bọn hắn phái ra ba, bốn người lách vào đám đông, kéo tên lùn ra khỏi đống gạch rồi đem về. Chỉ là, đệ tử Tiểu Vũ Phong cũng âm thầm chơi xấu, cố ý chen tới chen lui làm cho bọn hắn phải phí hết sức lực mới đem tên lùn kia về được.
La Chinh đi về phía ranh giới của lôi đài, qua sang đám người Ngốc Thứu Phong hỏi:
- Bên Ngốc Thứu Phong còn ai nữa?
Còn ai nữa?
Cho dù nói với vẻ bình thản, thế nhưng những lời này nói ra lại cực kì khí phách.
Chẳng khác gì nói rằng, ‘La Chinh ta đã đánh bại một tên, tên tiếp theo nhanh lên đài’.
So với ngữ điệu trào phúng của Điền Nghị và tên lùn, câu nói này có hiệu quả tác động hơn rất nhiều.
Một câu 'Còn ai nữa' giống như một bàn tay mạnh mẽ tát thẳng vào mặt đối phương vậy.
- Hừ. Một Luyện Tủy Cảnh cũng dám lớn lối như vậy, ta đánh với ngươi.
Từ trong đám đệ tử của Ngốc Thứu Phong, một người mặt mũi khôi ngô, thân hình to cao bước ra. Toàn thân người này cơ bắp rắn chắc, áo bào trắng bên ngoài bó sát vào cơ thể.
Hình ảnh tên vạm vỡ này nhảy lên lôi đài trông cứ như một cây cột nặng nề nện thẳng vào lôi đài vậy. Thời điểm chân chạm đất, hắn còn cố ý vận chuyển chân khí, khiến cho tinh thiết chế tạo lôi đài lún hẳn xuống. Khí thế kinh người tỏ rõ vẻ khoe khoang.
- Ta là Hồ Thiết. Tại Ngốc Thứu Phong xếp hạng thứ chín!
“Tên này mặc dù có chút khoe khoang nhưng tính tình lại thẳng thắn, không giống với tên lùn thích móc xoáy người khác kia.”
Thấy Hồ Thiết khách khí như thế, La Chinh cũng chắp tay đáp lời:
- La Chinh của Tiểu Vũ Phong. Tạm thời chưa có thứ hạng.
- Tạm thời chưa có thứ hạng?
Hồ Thiết chợt sững sờ, nhưng ngay lập tức liền hiểu được.
“Tiểu tử này vẫn còn là Luyện Tủy Cảnh, hẳn là vừa vào Tiểu Vũ Phong chưa được bao lâu, chưa có danh hạng cũng là bình thường.”
- Nếu đã vậy, chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
Sau đó Hồ Thiết hét lớn một tiếng, vận chuyển chân khí, cơ bắp toàn thân tức thời bành trướng lên gấp đôi.
Xoạt xoạt!
Thanh âm vải bị xé rách vang lên, chỉ thấy áo bào trắng bên ngoài nhất thời tan nát. Lúc này, Hồ Thiết trông như một pho tượng khổng lồ đứng trên lôi đài. Chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy được sức mạnh kia khủng khiếp như thế nào.
Đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong trông thấy một màn như vậy, cả đám đều lấm tấm mồ hôi thay cho La Chinh.
Nội tình của Ngốc Thứu Phong thật sự hơn Tiểu Vũ Phong nhiều lắm.
Vừa đánh bại một người thì đã có kẻ khác lợi hại hơn tiếp chiến. Mà đây chỉ mới là đệ tử ngoại môn xếp hạng thứ chín mà thôi, vậy đệ nhất đệ tử ngoại môn của Ngốc Thứu Phong phải mạnh đến mức nào?
- Hồ Thiết ta ở phương diện khác có thể kém, thế nhưng về mặt lực lượng cơ bắp thì ta tự tin không hề thua kém ai. Nếu như ta lỡ tay, cơ thể ngươi có thể sẽ bị đập nát như tương. Ngươi nên suy nghĩ cho kĩ một chút, ta có thể để ngươi nhận thua.
Hồ Thiết nghiêm túc nói.
La Chinh cẩn thận xem xét thần sắc của Hồ Thiết.
“Trông không giống như đang giả vờ. Hắn quả thật là suy nghĩ cho ta.”
- Cám ơn ý tốt của ngươi, thế nhưng điều này lại không cần thiết.
La Chinh cười nói.
- Đã như vậy, ngươi nên tự mình cẩn thận!
Hồ Thiết hít sâu một hơi, như con thú hoang phóng mình về phía La Chinh.
Bành, bành, bành…!
Mỗi khi Hồ Thiết chạm chân xuống lôi đài đều kèm theo tiếng vang chấn động 'ầm ầm' phát ra.
Đó gọi là sức một chấp mười. Công kích của Hồ Thiết cũng không có chiêu thức hoa lệ hay hư chiêu gì, hắn chỉ đơn thuần muốn dùng sức mạnh của bản thân để nghiền nát La Chinh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận