Dịch: Hoangforever
Năm 73 Hồng Vũ, trung tuần tháng 7.
Khí trời nóng bức.
Tại vùng ngoại ô Thiên Bảo thành, dịch trạm.
“Đánh cho ta, đánh mạnh vào, xảy ra chuyện gì ta gánh tất.” Hùng Bảo uống trà, lớn tiếng quát.
Hắn là tiểu đầu mục của Thiết Quyền bang, trông giữ dịch trạm, ai có thể nghĩ tới đám rác rưởi Hồ Bang thế mà cũng dám tới đây gây rối, tuyên bố muốn thu phí bảo hộ, kém chút làm hắn chết cười.
Mười mấy người tới, cơ bản đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thành thành thật thật lấy hai tay ôm đầu ngồi xổm nơi đó, còn lại hai người, một tên trực tiếp chạy trốn, vậy mà tên còn lại bị ngu không chạy, lại còn phét lác rằng bảo bọn hắn thả người, thật sự là làm cho hắn cười đau cả bụng mà.
Kết quả là, tên kia bị mười mấy người vây lại quần ẩu.
“Các ngươi có giỏi thì đánh chết ta đi, còn nếu không thì thả các huynh đệ của ta ra, bằng không ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.”
Một nam tử trẻ tuổi nằm rạp trên mặt đất, mặc cho đối phương quyền đấm cước đá, vừa bị đánh, vừa lớn tiếng la lên. Giả sử như không nhìn thấy tình huống ở hiện trường, chỉ dựa vào khí thế uy vũ này, chắc chắn không ai tưởng tượng ra được hắn lại bị đánh cho thê thảm như vậy.
Hắn tên là Lâm Phàm, không có người thân thích, mới tới cái thế giới này không bao lâu. Ban đầu, hắn không muốn tham dự vào mấy cái thế lực hắc ác như thế này đâu, thế nhưng hết cách rùi, cũng đành chịu thôi, phải tìm chỗ dựa thật tốt để mưu sinh.
Còn về vừa rồi hắn không có chạy, đó là hắn cố tình.
Sau khi đến cái thế giới này, trong đầu hắn như phát ra hoạt hình.
Thiên địa chưa mở.
Một mảnh hỗn độn.
Một đạo ánh sáng Hồng Mông chợt lóe lên, hình ảnh xuất hiện.
Một cái lò luyện to lớn xuất hiện.
Phía trên lò luyện lơ lửng bốn chữ lớn màu vàng kim lấp lánh loá mắt.
Hồng Mông Dung Lô!
Đồng thời tại bên trái lò luyện, hiện ra một cái khoanh tròn, lại còn có một hàng chữ.
[Mời đưa đồ vật rèn đúc vào!]
Lúc đó, trước tiên hắn lúng túng không biết phải làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nhấn xuống.
Bên trong khoanh tròn để vào tài liệu, vậy mà lại có một người khổng lồ không một mảnh vải che thân phóng to ra vô số lần đứng đó.
Nhìn kỹ, người khổng lồ này không phải là chính bản thân hắn sao?
Xung quanh thân thể thiêu đốt hỏa diễm.
Giống như là đang chờ đợi bên trong này để rèn đúc vậy.
Hơn nữa tại bên cạnh khoanh tròn, còn có một thanh năng lượng dựng thẳng, vẫn luôn không nhúc nhích, mãi đến khi bị người ta đánh cho một quyền, biên độ thanh năng lượng này mới tăng lên một chút, một khắc này hắn mới biết được là thì ra biện pháp rèn đúc cũng không quá khó khăn như vậy, mà là khắp nơi đều có thể gặp được.
Bên phải lò luyện giống như trong trò chơi, bảng số liệu rèn đúc thần binh.
Vừa mới bắt đầu, bảng số liệu trắng bệch, trải qua cố gắng của hắn, lúc này đã có thay đổi long trời lở đất.
—------
[Mô hình thần binh: Hình người!]
[Phẩm giai: Hắc Thiết nhất giai (Tam lưu)!]
[Tiến độ: 90%!]
[Đặc tính thần binh: Chữa trị!]
[Thiên phú thần binh: Kháng hỏa diễm (LV9)]
[Xưng hào: Hổ Bang giày cỏ!]
—------
Thân là con cưng của thời đại mới, chịu đủ loại tri thức kiểu mới trùng kích, sao có thể không biết những tình huống này. Chỉ cần hắn hơi tưởng tượng một chút, liền hiểu rõ lúc này hắn đang ở trong tình huống nào.
Bị xem thành thần binh thì thần binh, dù sao có cũng tốt hơn không có.
Lúc này, hắn vừa đau đớn vừa vui sướng, đau thì đau, nhưng mà thoải mái vô cùng. Thời điểm hắn bị đánh, đều có dòng nước ấm kéo tới. Mỗi lần đều có cảm giác giống như hắn mạnh lên.
Bang chúng Thiết Quyền bang vây đánh Lâm Phàm phát hiện gia hỏa dưới chân thật sự kiên cường… đệt…. đánh đến bây giờ còn kêu gào.
Cái này có thể gọi là kiên cường được không?
Khẳng định là không thể.
Đối với bọn hắn mà nói, đây chính là một loại nhục nhã. Mười mấy người, vậy mà không có đánh được cho đối phương phục, thật là mất thể diện.
“A...."
Lâm Phàm kêu thảm, tiếng kêu đinh tai nhức óc, nghe liền biết là rất là thê thảm.
Hùng Bảo cười lạnh nói: “Có phục hay không.”
“Ta phục con mẹ mày...” Lâm Phàm mắng to.
“Đánh thật mạnh cho ta.”
Đột nhiên Hùng Bảo giận dữ, hét lên. Hắn không ngờ được rằng tới thời điểm này rồi mà cái tên kia vẫn còn ngang ngược. Không đánh phế hắn, tên hắn viết ngược cho rồi.
Các thành viên Hổ Bang bị đánh cho sợ, ngồi xổm ở nơi đó, trơ mắt nhìn Lâm Phàm bị đánh.
Bọn hắn quả thật không biết trong bang của mình từ lúc nào lại có mãnh nhân như vậy.
Cầu xin tha thứ chẳng phải xong việc rồi sao?
Đám người vây đánh Lâm Phàm cũng nổi giận, đã bị đánh thành dạng này rồi thế mà vẫn còn dám ngang ngược với thủ lĩnh của bọn hắn, không đánh cho nhừ tử không phải là lão tử.
"A..!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Lâm Phàm vẫn luôn tra xét số liệu, biên độ tăng lên của thanh năng lượng làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng. Đã bị đánh tới trình độ này rồi, thế mà tiến độ còn không có tăng lên được 1%, tuyệt đối là có người vẩy nước*.
*Làm việc không có chú tâm.
Dần dần, hắn phát hiện ra đám người vây đánh hắn giống như là đã hết sức lực. Thế là hắn thầm nghĩ, mệt mỏi thì nhanh xéo đi, đổi người có sức lực đến đây. Thế nhưng ai mà ngờ được đám người kia giống như đánh tới nghiện. Dù đã thở hổn hển tới nơi rồi thế nhưng mà vẫn thích đánh đập hắn.
Không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
“Hùng ca, hắn không kêu nữa.”
Hùng Bảo phất phất tay, “Hừ, tự mình muốn chết thì không trách ai được.”
Thành viên vây đánh Lâm Phàm tản ra.
Các bang chúng Hổ Bang thành thành thật thật ngồi xổm, nhìn về phía Lâm Phàm không còn động đậy kia. Bọn họ vô cùng tiếc hận, một người sống êm đẹp như vậy, cứ thế tìm đường chết. Biểu hiện kiên cường như vậy làm cái gì, sống sót không phải tốt hơn sao.
Nhưng vào lúc này, bọn hắn đột nhiên trừng to đôi mắt ra nhìn.
Chỉ thấy Lâm Phàm lung la lung lay đứng dậy, giống như hồi quang phổ chiếu vậy. Đột nhiên hắn phóng tới một bên khác, một quyền đánh về phía đối phương, làm cho các thành viên Thiết Quyền bang lại bao vây Lâm Phàm lại.
Dùng cả tay chân, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh lại từ đầu.
Các thành viên lúc trước đánh Lâm Phàm tới thở hổn hển, vẻ mặt quái dị nhìn Lâm Phàm tiếp tục bị quần ẩu. Là do chúng ta vô dụng, hay là người thích bị đánh vậy?
“Hổ Bang ngưu bức, ta thấy Thiết Quyền bang các ngươi chính là một đám yếu đuối.......”
Lâm Phàm biết muốn bọn họ đánh mình càng hung ác hơn, thì nhất định phải nhục nhã bọn hắn. Ở mặt này, hắn vẫn có chỗ tâm đắc.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Đây đều là do Lâm Phàm cố ý.
Chính là dùng tiếng kêu thảm thiết để kích thích tuyến tiền liệt của bọn hắn, để cho bọn hắn càng đánh hung mãnh hơn nữa, hung tàn hơn nữa.
Hơn nữa hắn phát hiện ra trong đám gia hỏa này giống như có mấy người đánh có chút mãnh liệt, đánh hắn vô cùng đau nhức.
Lâm Phàm hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn, quả nhiên, giống như hắn đoán, trong đám người đánh hắn có mấy tên tráng hán.
Đồng thời lại phát hiện ra có mấy tên gầy như que củi, giống như hết sức ưa thích biểu hiện bản thân. Rõ ràng không có khí lực gì, vậy mà còn muốn vây quanh hắn để thể hiện bản thân, thế là tạo thành mấy vòng xung quanh hắn.
Thật sự là phế vật, quả thật lãng phí thời gian mà!
Hắn chẳng cần suy nghĩ gì cả, thừa dịp tình cảnh hỗn loạn, trực tiếp bóp lấy đũng quần của mấy thành viên gầy như que củi kia.
Mę nó!
Cút đi cho ta.
“A!"
"A..."
“Trứng của ta!”
Mấy người kêu thảm một tiếng, rời khỏi đám người, ôm lấy đũng quần nhảy nhảy nhót nhót tại chỗ.
Đau quá, thật đau quá, sao bọn hắn có thể ngờ được cái tên này lại có công phu đánh lén cơ chứ.
Sau đó, vài vị đại hán bị ngăn ở phía ngoài liền có đất dụng võ.
Hùng Bảo nhíu mày, nhìn về phía mấy tiểu đệ ôm lấy đũng quần kia, rất là không vui.
Phế vật!
Sau khi phế vật rời khỏi, Lâm Phàm phát hiện ra hiệu quả tăng tiến rất tốt. Thật sự là quá tuyệt vời, cảm giác đau thì đau đấy, thế nhưng rất là rất sảng khoái a!
Tiến độ tăng lên, từ 91% đến 92%, đang chậm rãi tăng trưởng.
Thứ hắn muốn chính là tình huống này, quả nhiên chỉ có tráng hán mới thỏa mãn nhu cầu hiện tại của hắn.
Tráng hán tốt, tráng hán mãnh liệt, tráng hán tuyệt vời!
Dần dần, có tiếng thở dốc truyền đến.
“Hô!”
“Hô!”
Các tráng hán đánh đập hắn tới nỗi mặt đỏ tới mang tai. Trên mặt mồ hôi nhễ nhại giống như kiểu đánh đấm trong một thời gian dài, dẫn tới thể lực không chống đỡ nổi nữa.
Hắn cũng hiểu, đánh người là một việc tốn thể lực, người bình thường sẽ không kiên trì được bao lâu.
Nhưng các ngươi đều là tráng hán cơ mà, chỉ mới qua được bao lâu, vậy mà đã bắt đầu thở dốc rồi?
Không được, phải làm chút chuyện, kích phát ra tiềm lực của bọn họ.
Ngay tại thời điểm đám tráng hán chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bên tai truyền đến tiếng cầu khẩn của Lâm Phàm.
“Dừng tay, van cầu các ngươi đừng đánh nữa.”
Đám người vừa đánh cảm thấy hơi mệt kia đều ngừng lại. Hiện tại đã biết đau rồi đúng không? Mẹ nó xin nhanh vậy!
Chỉ là...Lâm Phàm ngửa mặt lên, nhe răng, lộ ra vẻ mặt bỉ ổi, chậm rãi nói:
“Vợ của người thật trắng...”
“Vợ của ngươi thật ẩm ướt.”
“Vợ người thật mềm...”
Sốc!
Bọn đại hán đang còn thở dốc đột nhiên giận dữ lên, hai mắt trồi ra, máu xung lên não, nhìn biểu lộ muốn ăn đòn của đối phương mà hiện ra hình ảnh vợ mình bị cái tên này dâm ô.
Đệt mẹ!
Không thể nhịn được nữa.
Quá bỉ ổi.
Quá ghê tởm.
Bọn hắn đều bị Lâm Phàm chọc giận, không đánh chết cái tên này, bọn hắn chết không nhắm mắt.
Còn các bang chúng Hổ Bang thì hai tay ôm đầu ngồi xổm, miệng mở to, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
Tên này thích bị ngược à?
Dần dần, thời điểm biên độ tăng lên tới 93%, hắn phát hiện ra đám người kia không còn khí lực nữa.
Hắn biết, lúc này bất kể hắn có kích thích đám trai tráng này như thế nào thì cũng không còn hiệu quả gì nữa. Hiện tại bọn chúng giống như hết sức rồi, thậm chí lúc này còn không bằng mấy tên gầy như que củi kia.
Tiếp tục bị bọn hắn đánh chính là lãng phí thời gian, nhất định phải thay đổi kế hoạch mới được.
Hắn thấy Hùng Bảo ngồi ở đó, thoạt nhìn bộ dáng vô cùng hung hãn, cơ bắp khỏe mạnh, cảm giác còn mãnh liệt hơn nhiều so với đám người kia.
Xác định được mục tiêu, vậy thì phải hành động thôi.
“Ta sai rồi, ta sai rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta có lời muốn nói.”
“Hùng ca, cho ta cơ hội.”
“Cho ta cơ hội đi.”
Lâm Phàm khóc nức nở, giọng nói rất là suy yếu giống như kiểu sắp không chịu được nữa rồi. Đám trai tráng nghĩ tới chuyện lúc trước, tưởng rằng cái tên này muốn chửi đổng tiếp đây mà. Thế nhưng ngẫm lại, bị bọn họ đánh tới tận bây giờ rồi, xin tha là đúng rồi, làm gì có sức mà chửi đổng nữa.
Còn các bang chúng Hổ Bang thì ngồi xổm ở nơi đó tiếc hận.
Bọn hắn biết chuyện tới đây cũng nên kết thúc rồi. Coi như cái tên này làm bằng sắt đi thì cũng đến lúc không chịu được nữa.
Bọn hắn không có xem thường Lâm Phàm. Đối với bọn họ mà nói, hắn ở trong lòng bọn họ mãi là một người kiên cường. Thật sự quá cứng rắn. Bọn họ từng có ước mơ tuổi trẻ điên cuồng giống như Lâm Phàm vậy.
Nhưng mà sau khi bị đánh đập đếm mãi không hết, cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra một điều.
Giang hồ không phải cứ chém chém giết giết là tốt, mà sống sót mới là đạo lý đúng đắn nhất.
“Để cho hắn nói.”
Hùng Bảo trái lại muốn nhìn xem cái tên gia hỏa cứng mềm này định nói gì. Hắn thích nhìn những người kiên cường bị buộc tới đường cùng, sau đó thể hiện ra thái độ tầm thường.
Loại cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy hết sức là thoải mái.
Lâm Phàm khập khễnh đi về phía Hùng Bảo.
Hết sức là suy yếu.
Giống như tùy thời đều có thể hôn mê vậy.
Bộ dáng cực kỳ đáng thương, liếc mắt liền biết hắn đã trải qua một trận đánh đập khó có thể tưởng tượng ra nổi.
Tất cả mọi người đều nhìn vào Lâm Phàm.
Có người sợ hãi thán phục.
Có người cười trên nỗi đau của người khác.
Có người khâm phục.
Đến bây giờ mới chịu thua, quả thật quá mãnh liệt. Nhưng đáng tiếc là, chịu thua quá muộn đi. Với bộ dáng này, sợ là bản thân đã bị trọng thương, cũng sống không được bao lâu.
Hùng Bảo miệt thị nhìn Lâm Phàm lung la lung lay đi tới. Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, đối phương đi đến trước mặt hắn, liền sẽ khó mà chống đỡ được, hai đầu gối quỳ xuống đất, nắm lấy ống quần hắn, nước mắt nước mũi tùm lum.
Hắn biết rõ tên này định làm gì.
Hùng Bảo cảm thấy mình hết sức là thông minh, khẽ nâng đầu lên, vừa định nói, thế nhưng một màn không ngờ liền xảy ra..
Lâm Phàm đưa tay ra, một bàn tay tát lên trên khuôn mặt vô cùng dữ tợn của Hùng Bảo, phi một tiếng, phun một ngụm nước miếng lên mặt đối phương.
"Đệt con mẹ mày."
“Có gan giết chết ông mày, bằng không thì người chính là cháu của ta.”
“Người Hổ Bang không khuất phục.”
“Lâm Phàm ta không sợ ngươi.”
Yên tĩnh!
Đặc biệt yên tĩnh.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, trợn mắt hốc mồm nhìn một màn trước mắt.
Chúng ta vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Đầu mục Hùng Bảo ca bị đánh một bạt tai, lại còn bị phun một mặt nước miếng.
A...
Hắn điên rồi.
Hay là thế giới này điên rồi.
Các bang chúng Thiết Quyền bang toàn thân run rẩy. Bọn hắn thấy Hùng Bảo ca đang run rẩy, đó không phải là e ngại, mà là muốn nổi điên. Hùng Bảo ca nổi điên, ai ai cũng sợ hãi.
Ngay cả Vượng Tài giữ cửa trong bang cũng run lẩy bẩy.
Làm sao... Hắn dám.
Thật sự sắp chết người.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận