Lúc này Nhan Quỳnh mới chầm chậm đứng dậy, nhưng cảm thấy hơi chóng mặt. Cô cố gắng không để mình phát run, song vẫn không dám nhìn vào mắt mèo trên cửa.
Người bên ngoài không thấy trả lời, lại gõ thêm lần nữa: “Chị Quỳnh, tên biến thái đã bị cảnh sát đưa đi rồi, là chị Gia gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến xem chị thế nào.”
Bỗng nhiên điện thoại của Nhan Quỳnh rung lên, là Tô Gia gọi đến!
Cô nhanh chóng bắt máy: “Quỳnh, trợ lý của Trần Trạc vừa hay ở khách sạn, nên chị bảo cậu ta đến giúp.”
Nhan Quỳnh cố gắng nhịn xuống cảm giác chóng mặt, cô trả lời đơn giản, sau đó cúp điện thoại.
Cửa được mở ra. Người bên ngoài đúng là trợ lý của Tần Trạc: “Chị Quỳnh, chị không sao chứ?”
Nhan Quỳnh không chống đỡ nổi nữa, cô tóm lấy cánh tay cậu ta, mềm nhũn sụp xuống đất.
“Chị Quỳnh. ”
Đêm yên tĩnh, trong phòng bệnh chỉ có tiếng tít tít vang lên.
Chầm chậm mà rõ ràng.
Tô Gia ngồi bên cạnh Nhan Quỳnh, nhìn vẻ mặt yếu ớt, mày cau lại của cô.
Điện thoại rung lên, Tô Gia đứng dậy nghe máy,nhỏ giọng nói chuyện.
Nhan Quỳnh chậm rãi mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, rồi nghe thấy cả tiếng nói chuyện quen thuộc.
Là Tô Gia.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía ban công.
Tô Gia cầm điện thoại, nói với đạo diễn: “Đạo diễn Lý, Nhan Quỳnh bị kinh hoảng quá độ, ngày mai cô ấy xin nghỉ một ngày ạ.”
"..."
“Còn chưa tỉnh, chúng tôi không ở khách sạn nữa đâu, nhỡ xảy ra chuyện gì thì lại thêm phiên cho anh. Vâng, được, cảm ơn đạo diễn.”
Nhan Quỳnh nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa. Cô cứ nhìn trần nhà trắng xóa mãi, không biết qua bao lâu, Tô Gia mới cúp điện thoại, đi vào trong.
“Tỉnh rồi à?”
Tiếng nói kinh ngạc vang lên. Nhan Quỳnh động đậy tròng mắt, chuyển ánh nhìn lên mặt chị ấy: “Mấy giờ rồi?”
Giọng nói khàn khàn phát ra khiến bản thân cô cũng phải giật mình.
Giọng của cô khàn đến mức chẳng giống người nữa rồi.
“Một giờ sáng, em có thấy khó chịu chỗ nào không?” Tô Gia rót một cốc nước cho cô.
Nhan Quỳnh cắn ống hút, hút mấy ngụm rồi không chịu uống nữa.
Tô Gia kéo một cái ghế đến cạnh giường, ngồi xuống, lo lắng nói: “Lại bệnh cũ à?”
Cô vốn tưởng mình đã thoát khỏi ám ảnh của tên biến thái kia rồi, không ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt cười bị ổi kia, cô vẫn có sự sợ hãi về mặt tâm lý.
Lần này thế mà còn nặng hơn, cô bị ngất.
Tô Gia vứt điện thoại lên bàn, mắng: “Trời sáng chị sẽ đi báo cảnh sát, dạy dỗ tên kia một trận là không có ích gì đầu, chị phải tố cáo hắn, cho hắn vào tù mới được!”
Tô Gia lạnh lùng nói: “Mới nhỏ tuổi làm gì không làm, lại đi làm sâu mọt xã hội, ác mộng nhân gian, biến thái chết tiệt!”
Rất lâu sau, Nhan Quỳnh ngồi dậy, khàn khàn nói: “Trợ lý của Tân Trạc gọi 120 à? Liệu em có lại lên trang nhất nữa không?”
Tô Gia hừ lạnh một tiếng, bóp khuôn mặt trắng bệch của cô: “Trang nhất này chúng ta không cần cũng được. Yên tâm, không gọi 120 đâu, là Tần Trạc đưa em đến bệnh viện.”
Nhan Quỳnh nhíu mày: “Tần Trạc?”
Thái độ của cô nằm trong dự đoán của Tô Gia: “Trợ lý của anh ta không có xe, thế là đi nhờ Tần Trạc giúp. Em cũng may lắm đấy, đây là lần đầu tiên Tần đại thiếu ở khách sạn, thế mà lại có cơ hội cứu mạng em.”
Mặt Nhan Quỳnh không cảm xúc, thở dài một tiếng: “Thôi xong, bị anh ta năm thóp rồi. Anh ta vừa nợ một ân tình của em, giờ lại bị em đòi lại rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận