Tưởng Thiệu Đình trả lời: “Được.”
Thấy anh ngoan ngoãn đồng ý, Nhan Quỳnh đắp áo khoác lên người, ngoẹo đầu tựa lưng vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, xe chầm chậm dừng lại ở bãi đỗ xe nhà Tưởng Thiệu Đình.
Cả đường đi Nhan Quỳnh đều nhắm mắt ngủ, bây giờ cũng chưa thấy tỉnh. Nghe tiếng hít thở đều đều của cô, anh không nỡ gọi cô dậy.
Nhan Quỳnh nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, sau đó dần dần trượt xuống, khi đầu bị hụt vào khoảng không, cô liền tỉnh dậy.
Không ngờ cô lại ngủ quên mất! Cô vô thức lau khóe môi, hỏi: “Đến rồi à?”
“Đến rồi!”
Ý thức của Nhan Quỳnh vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nghe anh nói vậy, cô gật đầu, “Cảm ơn anh hôm nay đã giải vây thay tôi!”
Nói xong, cô đẩy cửa xe bước xuống.
Cơn gió nhẹ lúc chạng vạng tối có hơi lạnh, Nhan Quỳnh ôm áo khoác, đầu óc dần dần tỉnh táo.
Cô nhận ra nơi này không giống khách sạn, mà hơi quen.
Hoi giống... nhà của Trưởng Thiệu Đình...
Tưởng Thiệu Đình đẩy cửa xuống xe, khiến cô càng thêm chắc chắn suy nghĩ này.
Cô quay đầu, nóng nảy: “Chẳng phải tôi bảo anh đưa tôi đến khách sạn sao?”
Tưởng Thiệu Đình rút áo khoác trong tay cô, khoác lên vai cô, hờ hững nói: “Tôi không phải người ở đây, không tìm được đường!”.
Nhan Quỳnh: “....”
Đây là lần đầu tiên cô thấy cạn lời thế này.
“Tôi là nghệ sĩ, quan hệ thân thiết với anh quá sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Tưởng Thiệu Đình hơi nhíu mày, “Yêu đương cũng không được công khai à?”
Nhan Quỳnh gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên!”
“Vậy cô với Tần Trạc là sao? Tôi có thấy cô giấu giếm đâu? Thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa nữa mà.”
Nhan Quỳnh bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, cô ôm lấy áo khoác trên vai, nói: “Tôi với anh ta không yêu đương thật.”
“Nhưng cô không phủ nhận mà?”
Nhan Quỳnh bật cười, bày ra thái độ không liên quan đến mình: “Sao tôi phải phủ nhận chứ, chuyện này có lợi cho tôi, có thể tăng giá trị của bản thân tôi, tôi không cảm thấy mình có lý do để phủ nhận!”
Thấy ánh sáng trong mắt Tưởng Thiệu Đình dần tắt, Nhan Quỳnh buồn bực, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Sao? Trước đây người anh thích là nữ ngôi sao Nhan Quỳnh lấp lánh sáng rọi, bây giờ biết tôi là người bợ đít nên thấy thất vọng à? Tưởng Thiệu Đình, không giấu gì anh, tính kế Tân Trạc chỉ khiến tôi mất đi một chỗ trống tình cảm mà thôi. Trước đây vì vai diễn mà tôi còn làm chuyện thấp kém hơn nữa cơ. Đạo diễn, nhà sản xuất, bên đầu tư, thứ tôi am hiểu nhất chính là thần phục dưới họ!”
“Câm miệng!”
Mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng của Tưởng Thiệu Đình bị gió lạnh thổi bay bay, gương mặt góc cạnh rõ ràng trở nên lạnh lẽo, anh quát, “Nhan Quỳnh, tôi ghét nhất là con gái nói mấy lời giận dỗi!”
Nhan Quỳnh nhún vai, hừ nhẹ: “Anh xem, tôi nói thật mà anh lại không tin.”
Tưởng Thiệu Đình âm trầm gật đầu, “Được, vậy tôi chúc cô tiền đồ xán lạn, luôn luôn xinh đẹp!”
Nói xong, Tưởng Thiệu Đình rời đi không hề lưu luyến.
Câu nói sau cùng kia, Nhan Quỳnh cảm thấy anh phát ra từ kẽ răng, đầy vẻ lạnh lùng.
Cô ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, rồi bật cười, nói như thể hiểu là tốt rồi!
Cần nói rõ trước không sau này lại phiền phức. Cô không muốn yêu đương, cũng không muốn làm lỡ dở người khác!
Nhan Quỳnh đi ra khỏi Từ Kim Hào Đình, đứng ở ven đường vẫy một chiếc taxi.
Bởi vì cô không đội mũ và đeo khẩu trang, cho nên một người tài xế trẻ nhìn thấy cô liền đoán không biết cô có phải người nổi tiếng không.
Nhan Quỳnh thẳng thắn thừa nhận: “Tôi là Nhan Quỳnh, là nữ ngôi sao Nhan Quỳnh!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận