Nhan Quỳnh lùi lại, dựa vào tường, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tiều tụy.
Trong lòng cô đang thầm mắng, mẹ nó vừa mới chịu nỗi đau về tình thân, bây giờ lại mất cả bát cơm!
Điều nực cười hơn là cả hai chuyện này đều không thoát khỏi liên quan đến Nhan Ngọc.
Tô Gia đau lòng vỗ vai cô, không biết nên an ủi thế nào. Trong tình hình này, mấy lời nói dư thừa chẳng có tí tác dụng nào.
Nhan Quỳnh mở mắt, khô khốc nói: “Chị định giải thích thế nào?”
Tô Gia vỗ trán, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi, cuối cùng chị ấy như đã quyết tâm, bình tĩnh mở miệng:
“Trước tiên mời luật sư để thể hiện thái độ. Em cứ tìm một chỗ trốn cho chị. Ăn cơm cho hẳn hoi, đừng nghĩ linh tinh, những việc khác cứ để chị xử lý!”
Nhan Quỳnh dựa đầu vào tường, vừa tức vừa đau lòng. Số tiền những năm này cô kiếm được, trừ đưa cho nhà ra thì chính là mua bản thảo để chặn bình luận xấu. Vì thế nên ngay cả nhà cô cũng không mua nổi!
Lúc này, Tưởng Thiệu Đình đi từ trong phòng khách ra, lấy áo khoác trên sofa đưa cho Nhan Quỳnh, thúc giục: “Ngoài ban công lạnh, mau mặc áo vào!”
Nhan Quỳnh nhận lấy áo, bĩu môi mặc vào, thấy anh định rời đi, hỏi: “Anh về à?”
Tô Gia gật đầu như chuyện đương nhiên, chị ấy nhìn về phía Tưởng Thiệu Đình vẫn chưa mở miệng nói chuyện:
“Lần gặp mặt trước, anh bảo nếu cô ấy gặp phiền phức thì cứ tìm anh.
“Bây giờ anh đưa cô ấy đi đi, nhớ trông chừng cô ấy cẩn thận, cho cô ấy ăn uống đàng hoàng, đừng để cô ấy chơi điện thoại là đã giúp cô ấy rồi!”
“Được!”
Anh trả lời chắc nịch, khóe môi cong lên.
Tim Nhan Quỳnh đập trật một nhịp, đáy mắt có một tia hoảng hốt lướt qua, muốn cứu vãn tình hình: “Chị Gia, em khách sạn cũng an toàn mà!”
“Khách sạn không ở được, nếu có người muốn chặn em thật thì chỉ cần làm một tấm thẻ là được. Nhưng Tử Kim Hào Đình lại khác, nhà ở chỗ đó em còn chẳng mua nổi, đám paparazzi kia càng không mua được!”
Tô Gia rất nhanh phủ định đề nghị của cô.
Nhan Quỳnh không phản bác được lời nào, hơn nữa cô còn cảm thấy mình bị xúc phạm!
Tô Gia quét một lượt căn phòng, nói: “Chỗ này của em cũng chẳng có hành lý gì mấy, công việc ở đoàn phim tạm thời dùng rồi, em cầm mấy bộ đồ để thay là được rồi!”
Nhan Quỳnh: “...”
Hai mươi phút sau, Nhan Quỳnh hậm hực ngồi lên xe của Tưởng Thiệu Đình!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận