Nửa tiếng sau, Nhan Quỳnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm.
Tưởng Thiệu Đình đang tắm!
Nhà thì không nhỏ, nhưng phòng tắm lại chỉ có một.
Nhan Quỳnh chờ đến mệt, cô nằm thẳng trên ghế sofa đếm cừu, một con, hai con...
Bỗng tiếng nước ngừng lại, song cô không thấy Tưởng Thiệu Đình đi ra.
Nhan Quỳnh ngồi dậy, nhỏ giọng gọi một tiếng:
“Tưởng Thiệu Đình?”
“...”
Không ai trả lời.
Phòng tắm không có tiếng nước, vậy anh ta ở trong đó lề mề gì vậy?!
Nhan Quỳnh hừ một tiếng, “Tưởng Thiệu Đình, có phải anh làm chuyện xấu trong đó không?”
Một giây sau, Tưởng Thiệu Đình mở mạnh cửa ra.
Anh trầm giọng nói: “Cô nói xem, một mình tôi thì làm được chuyện xấu gì?”
Nhan Quỳnh liếc anh một cái, hừ nhẹ, “Ai mà biết được Có phải anh chơi gì với ngũ chỉ cô nương(*) không?”
(*)Ý chỉ năm ngón tay.
Tưởng Thiệu Đình cảm thấy lúng túng, mấy lời thô tục này cô học được ở đâu vậy?
“Cô nương nào cũng không xinh đẹp như cô nương trước mặt tôi đây.”
Nhan Quỳnh nhìn về phía anh, sau đó đôi mắt xinh đẹp nhất thời không biết nhìn đi đâu.
Còn Tưởng Thiệu Đình đang ở trần dường như không phát hiện vẻ bối rối của cô, anh dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, thong dong hỏi: “Cô thấy tôi nói đúng không?”
Nghe vậy, Nhan Quỳnh giận dỗi lườm anh một cái. Nào ngờ, trong mắt người đàn ông thì đây là một cảnh đẹp nhường nào chứ.
Cô hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy, lúc đi ngang qua anh, còn oán giận nói: “Anh đừng có sinh ra ảo tưởng quá độ với nữ ngôi sao, nếu không có thể sẽ trở thành biến thái đấy!”.
Cô cố ý giở cái giọng ngọt ngấy ra, đến cả cô còn thấy hơi buồn nôn.
Tưởng Thiệu Đình nhận sự khiêu khích của cô, anh hơi nghiêng người nhường đường, nhưng mày: “Rồi sẽ có một ngày cô cam tâm tình nguyện! Vì cô, tôi sẽ kiên nhẫn chờ!”
“Vậy anh cứ chờ đi, đợi anh bảy mươi tám mươi tuổi rồi thì tôi sẽ đồng ý!”
Nhan Quỳnh đẩy anh một cái, khóe môi vương ý cười, đi vào phòng tắm, sau đó khóa cửa lại.
Tưởng Thiệu Đình xoa nhẹ lên chỗ vai bị cô đẩy, không những không đau mà còn thấy vui vui.
……….
Nhan Quỳnh vừa sấy tóc vừa đi ra ngoài, cô không nhìn thấy Tưởng Thiệu Đình đâu cả. Không biết có phải anh sợ cô ngượng nên về phòng từ sớm rồi không.
Không nghĩ nữa, Nhan Quỳnh về phòng liền duỗi người, chuẩn bị tập yoga, sau đó cô phát hiện mình ở nhà Tưởng Thiệu Đình sẽ có gặp một mối phiền phức lớn.
Tưởng Thiệu Đình là bác sĩ, mỗi ngày anh đều sẽ đi làm đúng giờ. Vậy cô ở nhà đói thì làm sao đây?
Cô đâu có biết nấu cơm!
Cô cân nhắc trong lòng, quyết định đi đến phòng anh một chuyến.
“Cốc cốc cốc.”
Tưởng Thiệu Đình vừa mới lấy một quyển sách ra để bình tĩnh lại tâm tình thì đã bị cô quấy rầy.
Anh nở nụ cười đầy căng chiều, đứng dậy mở cửa cho cô, đùa hỏi: “Sao vậy? Ngủ một mình sợ ma à?”
“.........”
Nhan Quỳnh mới vừa chuẩn bị nở một nụ cười lễ phép đã đông cứng lại trước câu nói đùa chán ngắt của anh.
Cô lắc đầu, giọng nói vô thức trở nên điệu đà: “Tôi không biết nấu cơm, anh đi làm chẳng lo ăn uống, nhưng tôi ở nhà phải làm sao đây?”
Ở nhà!
Tường Thiệu Đình không khống chế được mà nghiền ngẫm câu nói của cô, sau đó nở nụ cười cưng chiều.
Nhan Quỳnh bị anh cười đến mức chột dạ, cô nhíu mày trừng mắt:
"Anh cười cái gì? Thấy tôi chết đói nên vui à?”
“Tôi không nỡ để cô chết đói đầu, ngày mai cô đi bệnh viện với tôi đi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận