Tưởng Thiệu Đình nhíu mày, không hiểu nổi câu khái quát có độ sâu của cô.
Anh là một bác sĩ khoa nội đầy tín ngưỡng, không chỉ phải phân tích bệnh tình cho người bệnh, mà còn phải đưa ra phương pháp trị bệnh, nhiều nội dung quan trọng thế mà cô chỉ tóm tắt bằng một câu bán thuốc?
Nhan Quỳnh đắc ý mỉm cười, vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt đen sì của anh, cô không cười nữa, nịnh nọt nói: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Ý của tôi là, thì ra anh phụ trách... bốc thuốc, chữa bệnh!”
Nhan Quỳnh nói ấp a ấp úng, nhưng cũng coi như biểu đạt rõ ý của mình rồi.
“Hừ, cô ngốc!”
Tưởng Thiệu Đình rũ mắt, chóng môi, vẻ mặt toàn sự cưng chiều.
Nhan Quỳnh mất tự nhiên ngồi xuống, xoa xoa hai tay vào nhau, thử thăm dò:
“Tí nữa anh khám cho bệnh nhân, tôi cứ ngồi cạnh anh à? Sẽ không quấy rầy người khác chứ?”
“Không đâu.”
Nhan Quỳnh cắn môi, long lanh nhìn anh, ám chỉ, “À thì, tôi chán...”
Lúc này, trông cô như một con mèo nhỏ đáng thương chờ anh giải cứu, vẻ mặt kia khiến người ta không nỡ từ chối.
Nhan Quỳnh mím môi, nuốt sự căm phẫn trong lòng xuống, hừ nhẹ: “Tìm một vị trí tốt cho tôi, tôi muốn chuyên tâm chơi game!
Anh nhấc tay chỉ về phía bàn làm việc, cười, “Đi chỗ đó là được, yên tĩnh.”
Nhan Quỳnh cầm điện thoại ra đó ngồi, nhận mệnh mở một trò ra chơi.
……...
Nhờ Nhan Quỳnh mà bát cơm của Tần Trạc cũng tạm thời bị treo để đấy.
Trước đây khi ký bộ phim “Liệt Diệm Thù Đồ” này, anh ta còn đặc biệt để trong lịch ba tháng liền, không nhận thêm việc. Bây giờ Nhan Quỳnh vì vấn đề nhân cách mà xảy ra scandal lớn như vậy, đoàn làm phim đương nhiên không thể quay tiếp nữa, nên anh ta vô cùng rảnh rỗi.
Mặt trời lên cao, anh ta bị tiếng di động đánh thức. Vì hôm qua chơi ở bar đến gần sáng nên giờ chẳng có tí tinh thần nào.
Sau khi Tần Trạc mò được điện thoại thì liền xoa trán, nghe máy: “A lô?”
“Tần Trạc, hôm nay em phải về Đế Đô rồi, anh không đến tiễn em à?”
Lúc này, Mộ Dung Tư đứng ở trước cửa sổ sát đất ở tầng cao nhất khách sạn, nhìn khung cảnh thành phố Cảng.
Sau khi cô đến đây chỉ gặp được Tần Trạc đúng một lần, sau đó anh ta liền bị người quản lý gọi đi mất. Nhưng chỉ có trong lòng cô biết rõ, gọi đi là gia, trốn cô mới là thật!
Tần Trạc đứng dậy, rót một ly rượu vang nhuận giọng, hờ hững nói:
“Tư Tư, giữa chúng ta đâu cần khách sáo như vậy.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận