Nhan Quỳnh cúp điện thoại, Tưởng Thiệu Đình vừa lúc gọt hết quả táo, anh đưa quả táo đã gọt xong cho Cô.
Nhan Quỳnh cầm lấy cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt!
“Tô Gia muốn tới đón cô?”
Nhan Quỳnh lẩm bẩm: “Hôm nay muộn quá rồi, tôi không muốn làm phiền chị ấy, ngày mai tôi tự về là được.”
Tưởng Thiệu Đình không nói gì nữa, anh đi vào trong nhà bếp.
Thực ra cô rất bội phục anh về chuyện nấu cơm. Anh là một đại thiếu gia ngồi mát ăn bát vàng, vậy mà lại biết nấu ăn, đúng là kỳ lạ!
Đợi cũng chán, thế là Nhan Quỳnh cũng theo anh vào bếp.
Trong đĩa trên bàn có đặt một con cá, Tưởng Thiệu Đình đang pha nước sốt, sau khi nước sốt thơm lừng được tưới lên, khắp phòng đều là mùi cá thơm lừng.
Anh lấy từ trong túi siêu thị ra một bó rau thơm, Nhan Quỳnh ngăn cản, “À… Tôi không ăn rau thơm!”
“Tôi biết.”
Anh chỉ đặt rau thơm lên bàn bếp rồi bê đĩa cá ra ngoài, chứ không thả rau thơm lên cá.
Anh biết Nhan Quỳnh thích ăn cá, cũng biết Nhan Quỳnh không thích ăn rau thơm.
Nhan Quỳnh đi theo phía sau anh trở lại phòng khách, nhưng anh vừa ra xong liền vội vã quay lại, Nhan Quỳnh gọi anh: “Anh không cần làm thêm nữa đâu, đủ… đủ tôi ăn rồi!”
Cũng đủ cho anh ăn nữa...
Tưởng Thiệu Đình rót cho cô một ly nước ấm, “Tôi không ăn cá.”
Ngụ ý là cá làm cho cô ăn đấy.
Nhan Quỳnh hiểu ý của anh, cô “ừm” một tiếng rồi cúi đầu chọc bát cơm của mình, cô xấu hổ quá!
Tưởng Thiệu Đình mỉm cười: “Cô ăn trước đi, tôi đi làm món của tôi.”
Nhan Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng giục anh đi đi, mau đi đi.
***
Ngày hôm sau, “cuộc sống ở chung” với Tưởng Thiệu Đình hoàn toàn kết thúc, Nhan Quỳnh xách một cái túi nhỏ theo Tưởng Thiệu Đình xuống dưới khu nhà.
Ngày hôm nay là cuối tuần, anh được nghỉ.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về khách sạn.”
Tưởng Thiệu Đình đoạt lấy cái túi trong tay cô, để vào trong hàng ghế phía sau, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Nhan Quỳnh hiếm thấy tranh luận với anh, cô mở cửa ngồi vào ghế phụ lái. Cô hôm nay ngoan ngoãn bất thường.
Trên đường đi, Nhan Quỳnh lơ đễnh nhìn ra ngoài.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại của Tưởng Thiệu Đình vang lên, gọi tâm hồn đang lơ lửng của Nhan Quỳnh về, cô quay đầu nhìn anh.
Tưởng Thiệu Đình đeo tai nghe Bluetooth, nhìn màn hình điện thoại mới ấn nghe: “Mẹ, có việc gì ạ?”
Nhan Quỳnh thấy anh không tình nguyện chút nào. Nhưng vừa nghe thấy đối phương là mẹ của Tưởng Thiệu Đình, cô nín thở, muốn xóa bỏ sự tồn tại của mình.
“Chuyện của tháng sau thì tháng sau hẵng nói, bây giờ còn không có thời gian.”
“…”
“Mẹ không cần lo cho con, nhớ chú ý sức khỏe của mình.”
“…”
“Vâng, con đang lái xe, cúp máy đây.”
Rất nhanh, Tưởng Thiệu Đình liền cúp điện thoại.
Nhan Quỳnh liếc nhìn anh, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường mới âm thầm yên tâm.
Anh thấy được vẻ cẩn thận của cô, bèn lên tiếng đánh tan sự lo lắng: “Cô đừng lo, quan hệ của tôi với mẹ tôi rất tốt.”
Nhan Quỳnh lại bị anh nhìn thấu tâm tư, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi đâu có lo đầu, tôi chỉ tò mò thôi.”
Tường Thiệu Đình mỉm cười: “Lòng tò mò hại chết mèo, tò mò với một người chính là bước đầu để động lòng với người đó.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận