Tôi vừa chỉnh sửa xong phần cuối cùng của cuốn truyện , đứa bé trong bụng lại đạp mạnh, dự kiến chỉ vài ngày nữa sẽ chào đời.
Cơ thể tôi lúc này nặng nề không khác gì gấu mẹ, có lẽ khi cuốn sách này ra mắt bạn đọc, bé con nhà tôi cũng được vài tháng tuổi rồi cũng nên.
Có người nói “Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch”.
Phần lớn cuốn truyện này được viết trong thời gian tôi bầu bí, không biết có bị ảnh hưởng gì chăng, có lẽ còn nhiều chỗ chưa được hoàn thiện, mong các bạn độc giả thông cảm!
Một năm nay, dù mang bầu nhưng tôi vẫn không thể gạt tất cả sang một bên để an tâm dưỡng thai được.
Tất nhiên đó là khoảng thời gian rất mệt mỏi và khó khăn, dẫu vậy tôi lại thích cảm giác bận rộn này: tất bật mà vui vẻ, được thấy bản thân từng bước một tiến gần tới mục tiêu hơn, có thể chậm thôi, nhưng chưa từng dừng lại, thế mới cảm nhận được sự căng đầy và tươi đẹp của cuộc sống.
Một năm nay, tôi đã nhận được rất nhiều lời nhắn gửi và xin trợ giúp, không ít cô gái cho rằng tôi là một người may mắn, vợ chồng hòa thuận, được theo đuổi công việc mình thích. Tôi nói với họ rằng, kỳ thực bạn cũng có thể sống như thế, thậm chí còn sống tốt hơn tôi kìa, còn tôi chỉ là một người bình phàm nhất trong số hàng tỉ người trên thế giới này.
Nhưng phần lớn họ lại không tin, một số thì tự cho rằng mình kém may mắn hơn tôi, số khác lại nghĩ tôi chưa từng nếm trải khói bụi nhân gian, chỉ là muốn cổ vũ họ nên mới viết, vì họ không hiểu để đến được ngày hôm nay tôi đã phải đi trên con đường trắc trở như thế nào.
Thật ra, so sánh với đại đa số phụ nữ thì tôi chẳng có một chút ưu thế nào, thậm chí còn không bằng những cô gái xin lời khuyên từ tôi ấy chứ.
Tôi không có một gia thế đồ sộ phía sau, cha mẹ ruột chẳng những không thể cho tôi bất cứ trợ giúp nào, mà từ khi tôi chào đời, họ đã thiết đặt lên con đường trưởng thành của tôi vô số chướng ngại. Khi mọi người đều khởi đầu từ con số không, thì điểm xuất phát của tôi lại là con số âm.
Cho dù bây giờ họ vẫn chốc chốc lại gây rắc rối cho tôi, ngoài việc thường xuyên gửi tiền cho họ, tôi vẫn hay phải đứng ra dọn dẹp hậu quả của những việc họ đã làm, nếu nói trong lòng một chút cũng không oán giận thì đó là nói dối, tôi cũng chỉ là người chứ không phải thánh thần.
Dù vậy, tôi càng hiểu rõ một điều: oán hận, bực tức căn bản không thể cải thiện tình hình, chúng chỉ khiến tâm trạng tôi càng tồi tệ hơn. Duy nhất một giải pháp là phải trở nên đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức những rắc rối kia không thể làm khó được mình hay cản trở mình nữa, khi ấy tôi mới có thể sống cuộc đời mới được.
Cũng do đó mà bao năm qua tôi không dám ngừng nỗ lực, chỉ sợ rồi một mai lại quay trở về những ngày tháng xưa cũ.
Mỗi khi tôi nói với các cô gái rằng tuy hiện trạng không thể thay đổi được nữa nhưng chúng ta vẫn có thể cố gắng họ thường tức giận mà chất vấn tôi: “Cô có người chồng thương yêu mình, có điều kiện kinh tế đáng mơ ước như vậy, những thứ này tôi đều chẳng có, cho nên tôi đâu thể mạnh mẽ bằng cô, cô đứng nói chuyện thì sao thấy lưng đau cơ chứ.”
Tôi không có cách nào giải thích cho từng người họ hiểu, tất cả những thứ đó không phải từ trên trời rơi xuống. Để có cuộc sống ngày hôm nay, bao năm qua tôi chưa một giây phút nào dám buông thả, biếng nhác. Tôi cũng không cách nào bộc bạch tất cả những khốn khổ từng trải qua với mọi người, lấy bản thân ra làm tấm gương để cổ vũ cho họ.
Bởi vậy tôi tự nhủ, Phật độ người hữu duyên, văn chương cũng độ người hữu duyên, chỉ cần bài viết của tôi có thể giúp đỡ chút ít cho cuộc sống của một ai đó, tôi sẽ đều cảm thấy sự cho đi của mình là xứng đáng.
Lời cuối cùng, tôi chỉ muốn nói với tất cả bạn đọc của cuốn truyện này: Trước khi trưởng thành, chúng ta có thể phải phụ thuộc vào người khác, nhưng khi đã trưởng thành, tất cả là do chúng ta tự quyết định. Bất luận hiện thực tàn khốc thế nào, bất luận gian khó cản bước ra sao, kể từ hôm nay, chỉ cần bạn không coi nhẹ chính mình, không buông bỏ bản thân, chắc chắn sẽ có một ngày bạn được sống cuộc đời mình mong muốn. Khi bạn xác định được điều đó, cả thế giới đều nhường đường cho bạn tiến lên.
-------
Ý nghĩa lớn nhất khi một người phụ nữ biết độc lập về cuộc sống, về tư tưởng và kinh tế chính là: Cô ấy Có thể lựa chọn cách sống mình muốn, cũng có thể cự tuyệt tất cả những thứ mà mình không cần.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận