Được nhìn thấy anh bằng da bằng thịt ở một đất nước xa lạ, trái tim chúng tôi đã từng gõ nhịp cùng nhau, giờ đây chỉ còn là nhịp đập lạc lối. Đã muộn rồi, tôi phải về thôi. Về với căn phòng và chiếc giường ru tôi giấc ngủ êm đềm, không có anh, không có nước mắt. Lý trí thì nhắc tôi phải về nhưng chân tôi vẫn đứng yên, tôi mất cảm giác chuyển động rồi? Hay tôi đã đánh mất lý trí kể từ lúc nhìn thấy anh?
Tôi thấy gia đình anh di chuyển về phía mrt. Tôi không ngạc nhiên vì hầu hết người VN chọn di chuyển bằng mrt khi đi du lịch, mrt ở Sing là phương tiện công cộng vô cùng văn minh, sạch sẽ và tiện lợi.
Tôi như người mộng du đi theo gia đình anh. Liệu anh có cảm nhận được tôi không? Tôi có khác nhiều đến mức anh không nhận ra? Anh chắc không nhận ra tôi đâu. Tôi đã cắt tóc ngắn kể từ khi sang đây. Tôi đứng sâu vào góc khuất toa tàu. Anh đi cùng đường về phía nhà tôi? Sau khi chuyển nhà, tôi ở cách mrt Lavender 1 tuyến xe buýt. Tôi thấy anh xuống ngay điểm mrt Lavender. Hòa theo dòng người dời mrt, tôi đi phía sau anh và gia đình. Tôi nghe loáng thoáng họ bàn luận kế hoạch cho ngày mai. Tôi nghe thấy cả tiếng tim mình đang vỡ vụn.
Anh ở ngay khách sạn X gần mrt Lavender, cũng không xa bến xe buýt tôi hay đi là mấy. Tôi điên rồi, tôi theo anh cùng gia đình anh về đây làm gì. Tôi giật mình, bước quay trở về bến xe buýt, tôi cần về nhà tắm rửa thật tỉnh táo, tôi về nhà để lấy lại lý trí đã mất từ bao giờ. Đêm khuya, bến xe buýt vắng người, những chuyến xe cuối cùng cũng vội vã chạy qua. Tôi chợt nhớ ra mình chưa vẫy xe. Xe buýt đêm ở đây nếu hành khách không vẫy thì sẽ không dừng lại. Tôi chán nản ngồi chờ chuyến tới, còn một hai chuyến nữa là hết ngày. Mệt mỏi, kiệt sức, đầu óc quay cuồng, tôi nhắm mắt, ngồi xuống ghế chờ và dựa mình, nhắm mắt lại để quên đi mùi hương ấy. Sao càng quên lại càng sâu đậm, càng quên lại càng thấy nồng nàn, càng quên lại càng thấy mùi hương đó vấn vít quanh mình. Tôi lắc đầu và mở mắt mong ngóng chuyến xe buýt để nhanh trở về nhà. Minh đang đứng ngay cạnh tôi, ánh mắt đắm đuối. Tôi sững sờ, rồi bỏ chạy…
Tôi chạy làm sao thoát khỏi anh, tôi đã chạy qua trời, qua biển, qua hẳn một đất nước khác mà giờ đây anh đang kéo tay tôi, siết chặt tôi như muốn nghiền nát tôi ra từng mảnh.
-Đừng trốn anh nữa, An ơi!
Tôi không khóc được nữa. Tôi ngửa mặt nhìn bầu trời đêm Singapore, thật bé nhỏ, trái tim tôi cũng không còn đủ sức chịu đựng. Tôi đưa tay lên sờ mặt anh, sờ mắt anh, sờ môi anh, tôi không mơ, không phải là mơ đâu. Tôi nhắm mắt lại, mở mắt ra, anh vẫn ôm tôi. Tôi hôn anh, từ từ, tôi muốn tận hưởng giây phút này, ích kỷ cũng được, phù phiếm cũng được. Anh đáp trả, tôi lại tránh ra. Tôi muốn là người chủ động. Tôi nhấm nháp môi trên rồi môi dưới. Người ta nói nụ hôn có vị ngọt mà sao nụ hôn của chúng tôi mặn đắng. Tôi hôn anh vồ vập dần. Tôi muốn nuốt trọn mùi vị của anh. Cứ thế vồ vập rồi dịu dàng, mạnh mẽ rồi khoan thai, tôi và anh dốc hết những nhớ nhung, chờ đợi.
– Anh về đi, em nhìn thấy gia đình anh rồi.
-Anh muốn ở cạnh em thêm lúc nữa.
Anh dìu tôi ngồi xuống ghế chờ xe buýt, cầm chặt tay tôi, Singapore buổi đêm mát mà cả hai chúng tôi sau một hồi thương nhớ đều đầm đìa mồ hôi ><!. Minh kể tôi nghe sau khi giải quyết xong chuyện với Ngọc, anh quay lại tìm thì tôi đã biến mất. Fb đóng cửa, số điện thoại không liên lạc được. Anh về nhà đứng trước cửa tìm tôi suốt một tháng mà không thấy tôi xuất hiện. Anh đến công ty, không thấy tôi vào ra, có lần anh đánh liều hỏi bác bảo vệ công ty, bác chỉ bảo hình như cô An nghỉ việc lâu rồi. Anh cũng thử từ bỏ, thử quên tôi nhưng cảm giác ấy tôi hiểu chứ. Lúc mà anh chuyển nhà, rời bỏ tôi. Tôi cũng điên dại tìm kiếm anh khắp thành phố Hà Nội. Nhớ mà không nói được, yêu mà không được đáp trả, cảm giác ấy khiến con người ta chỉ muốn phá nát bầu trời.
Đến lúc không chịu được nữa, Minh đến thăm ba mẹ tôi. Nói là có công việc đi ngang qua vào thăm gia đình. Kể đến đoạn này, anh cười tươi, không phải là kiểu cười nhẹ như trước, ánh mắt lấp lánh, tràn ngập niềm vui. Tôi cũng cười. Ai biết được, TGĐ Minh ngàn năm chinh chiến thương trường, trong một thời khắc phải giở trò láu cá để đi xin info của cô gái mà anh không ngờ rằng, cũng làm cho trái tim anh tan tác.
Khi biết được tôi chọn cách đi du học Singapore, Minh vừa mừng vừa lo lắng, Singapore nhỏ thật nhưng biết tìm tôi ở đâu? Anh kể lúc đấy không hiểu sao lại có ý tưởng xuất thuần bảo sắp mở chi nhánh ở Singapore, muốn xin số liên lạc của tôi để có gì nhờ giúp đỡ. Ba mẹ tôi đúng là thương người không đúng chỗ, một TGĐ có vài trăm nhân viên dưới quyền mà cần một con bé tài hèn sức mọn như tôi giúp đỡ? Ba mẹ tôi nhiệt nhiệt tình tình đưa info của con gái, từ địa chỉ nhà ở đến số điện thoại đều khai ra hết.
Anh nói kiếp trước anh mắc nợ tôi nên mới bị tôi hành ngang hành dọc. Thu xếp công việc xong anh bay sang Sing, đến nơi gọi số điện thoại của tôi không liên lạc được, đến chỗ ở chờ 3 ngày không thấy tôi về, hỏi thăm không ai biết cô An, lúc anh cho xem ảnh tôi, mọi người mới nói, “Angel chuyển nhà vài ngày trước rồi.” Vốn là người điềm tĩnh, mà lúc đấy anh đập nát cái điện thoại, chưa bao giờ anh thấy bất lực như vậy.
Anh nhớ tôi hay cười, tôi hay nhắn tin trêu anh rất hóm hỉnh, anh nhớ mỗi lần chỉ cần anh đồng ý gặp là tôi lại vui mừng như trúng số độc đắc. Anh nhớ cả sự dịu dàng của tôi mỗi lần nằm bên anh. Anh tưởng như tôi thuộc về anh, sẽ chấp nhận ở bên anh không đòi hỏi. Vậy mà chỉ một câu nói buông tay là tôi sẵn sàng buông bỏ.
Công việc không cho anh ở lại lâu hơn nữa. Anh vẫn nhờ bạn bè ở Sing tìm kiếm thông tin tôi. Rất may mắn ba mẹ tôi không nói rõ trường tôi học, nếu không, có khi Minh cũng lật tung từng lớp học để lôi tôi ra bắt tội.
Lần này là lần thứ hai anh đi tìm tôi, do tính chất công việc, anh đưa gia đình và một số đối tác theo để nghiên cứu thị trường. Trong lúc không ngờ nhất lại gặp tôi ở Orchard. Anh nhìn thấy tôi đứng trong góc khuất, anh nhìn thấy tôi khóc và anh nhìn thấy tôi đi theo anh trên mrt. Lòng anh như lửa đốt nên ngay khi nhìn thấy tôi, anh đã vội đưa gia đình về để theo tôi đến bến xe buýt. Ngày mai gia đình anh về. Anh nói sẽ ở lại với tôi vài ngày. Tôi ậm ừ, lúc này tôi không nghĩ được gì nữa, cổ tôi bỏng rát vì khát nước, đầu óc quay cuồng vì những ngang trái mà cuộc đời sắp đặt.
Minh lục túi tôi lấy điện thoại, anh muốn lấy số mới của tôi. Điện thoại đặt pass, anh cười rồi ung dung mở pass, anh tự tin đến vậy, hiểu tôi là vậy, anh biết tôi vẫn giữ mật khẩu cũ, của tôi và anh giống nhau. Vừa mở pass, tin nhắn liên tục báo đến, tôi biết là ai nhắn tin, trong lúc tôi mê đắm với cảm xúc biệt ly, tôi quên mất sự có mặt của Scopior. Mắt anh hơi dừng lại ở cái tên trong điện thoại rồi vờ như không quan tâm, anh nháy số của tôi sang máy anh.
Anh đưa tôi về, anh muốn biết địa chỉ tôi ở đâu, xe buýt đã hết chuyến từ lâu, chúng tôi đành bắt taxi về. Trên xe, anh nắm chặt tay tôi không rời. Anh sợ tôi biến mất hay anh sợ người có tên trong danh bạ điện thoại kia sẽ đưa tôi đi mất?
Xe dừng trước cửa nhà, tôi đã thấy bóng dáng lừng lững của Scopior ở phía trước…
Hai con đực dường như ngửi thấy mùi tình địch, đều giương móng vuốt để hù dọa đối thủ. Tôi vừa bước chân xuống, Scopior đã lao đến kéo tay tôi xổ ra một tràng:
-Em đi đâu mà để tôi gọi, nhắn tin cả buổi tối. Em nói sẽ về nhà sớm mà tôi chờ suốt hai tiếng ở đây không thấy em về?
Tôi uể oải đáp trả:
-Em gặp bạn ở Việt Nam sang chơi, mải vui quá nên quên không nhắn tin cho anh.
– Bạn gì mà già thế?
( Giờ nghĩ lại tôi mới bật cười, dìm hàng nhau trong từng khoảnh khắc)
-Xin chào, tôi là Minh, bạn trai của Angel.
Tôi há hốc mồm, anh nhận là bạn trai tôi? hay chỉ là một đòn của con đực bảo vệ con mồi của mình trước đối thủ?
-Min? Là nhỏ í hả?
Tôi khóc nấc, Scopior là thế, châm chọc và khinh khỉnh. Anh bực tức vì lời giới thiệu đầy tính sở hữu kia, Scopior không thể nói thế, vì anh tôn trọng tôi và cũng bởi vì chúng tôi chưa bao giờ tiến xa hơn, dù chỉ là một cái ôm.
-Không, Minh là ánh sáng, cô ấy nói tôi là ánh sáng của cô ấy.
Tôi đã từng nói thế, tôi từng nói với anh, Minh là ánh sáng, vì mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều bị lóa mắt, lóa mắt đến mù rồi.
Tôi quay sang nói với Scopior, rõ ràng, từng chữ một:
-Anh ấy chỉ là bạn thôi, không phải bạn trai em. Anh yên tâm về đi. Mai em sẽ nhắn tin cho anh.
Minh, đây là Douglas ( tên thật của Scopior), anh ấy giúp đỡ em rất nhiều ở Singapore.
Khuôn mặt Scopior giãn ra, khuôn mặt của Minh chân mày nhíu lại. Tôi là thế, rõ ràng và thẳng thắn. Tôi chỉ nói sự thật và tôi không nỡ làm tổn thương Scopior, người đã giơ tay bảo vệ tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất. Nhiều lúc tôi chợt nghĩ, lúc đấy anh đang ở đâu? Tại sao trong những lúc tôi cần anh nhất, anh không bao giờ xuất hiện? Hoặc mỗi lần anh xuất hiện, là một lần tôi rơi dần xuống vực thẳm.
-Cảm ơn Douglas đã chăm sóc cô ấy. Tôi rất biết ơn. Giờ tôi phải về.
Anh quay lưng lên xe taxi. Tôi biết rằng, việc phủ nhận vai trò của anh trước mặt Scopior đã khiến anh bị tổn thương lòng tự trọng. Đó không phải lỗi của tôi, chúng tôi luôn trong một-mối-quan-hệ-không-rõ-ràng…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận