Tuyệt vọng, tôi trở về nhà. Cả căn hộ tràn ngập mùi nước hoa càng làm tôi rơi nước mắt. Tôi thu dọn đống thủy tinh vỡ, ráng không làm cho mình bị đau. Tôi ngâm mình trong bồn tắm sau một ngày lang thang khắp các ngõ ngách Singapore để tìm anh. Bàn chân sưng tấy, mắt không mở được, cổ họng khô rát. Làn nước ấm dịu dàng ôm ấp, xoa dịu thân thể rệu rã. Mới cách đây không lâu, anh còn ở đây, nâng niu từng tấc da sợi tóc, tôi nhớ mùi cháo tim anh nấu, cốc nước cam anh vắt, nhớ ánh mắt, nụ cười, làn môi anh. Singapore bé nhỏ đang giấu Minh của tôi nơi nào?
Tôi di chuyển từ bồn tắm vào giường. Tôi ước rằng khi tôi tỉnh giấc, Minh đang nằm bên cạnh, vuốt ve khuôn mặt và trao cho tôi nụ hôn buổi sáng đầy khao khát. Tôi nhắm mắt, lắc đầu. Tất cả chỉ là cơn mơ. Chuyện tình cảm của tôi và Minh cũng vậy, sau ngày hôm nay đã tan thành mây khói. Tôi không thể giải thích để lấy lại niềm tin nơi anh, tôi còn kỳ vọng điều gì?
Kiểm tra điện thoại, tôi mới chợt nhớ mình vẫn để sim card số Việt Nam. Khi sang Thái vội vàng, nhiều chuyện xảy ra và vẫn liên lạc bằng wifi với Scopior nên tôi không đổi sim. Tôi lắp sim M1 (của Sing) vào, tin nhắn nhẩy lên liên tục:
-An thương yêu, em đến nơi chưa? Nhắn lại cho anh khi đến nơi nhé!
-An ơi, giờ này em phải đến nơi rồi, sao chưa nhắn lại cho anh?
-Qua một ngày rồi anh không liên lạc được với em, nhắn lại cho anh ngay, anh lo cho em!
-Nếu hết ngày hôm nay em không gọi điện hoặc nhắn tin cho anh, anh sẽ bay sang đó với em.
-An ơi, anh muốn nghe tiếng nói của em. Tòa đã thụ lý đơn ly hôn, anh muốn em là người đầu tiên biết tin này. Nhắn lại cho anh!
…..
…..
-Anh đang ở sân bay Changi, gọi cho em không được.
-Anh đang ở trước cửa nhà, em đang ở đâu?
…………….
……………
Tôi khóc nghẹn ngào. Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã giết chết tình yêu vừa chớm nở. Tôi mới nói “Em yêu anh” hôm trước, hôm sau tôi lại cầm dao cắt đứt sợi dây tình yêu đó một cách không thương tiếc. Minh ơi, em thật sự xin lỗi, ngàn vạn lần em xin lỗi anh.
Tôi lau nước mắt, ngồi dậy mở máy tính và viết email gửi anh:
“Minh yêu dấu,
Đêm nay anh có ngủ ngon không? Em nhớ anh không ngủ được. Trong chuyện này, em là người sai hoàn toàn, em xin lỗi anh. Em chỉ coi Douglas giống như một người bạn tốt, hơn mức bình thường một chút.
Hơn một năm qua em đã trốn chạy chuyện tình cảm của mình nhưng cuối cùng số phận lại đưa anh trở về bên em, em đã không biết trân trọng điều đó. Em xin lỗi.
Để em kể anh nghe câu chuyện phổ biến trên mạng này nhé:
Một cô gái lên núi gặp nhà sư, cô nói:
-Thưa thầy, con muốn buông vài thứ mà không thể?
Nhà sư đưa cho cô ta một cốc nước rồi liên tục rót nước sôi vào đó. Khi nước nóng tràn đầy ra cả tay, cô ta thả ngay cốc nước. Nhà sư từ tốn:
-Đau rồi tự khắc sẽ buông!
Từ câu chuyện này, em luôn nhắc nhở mình, những chuyện tình cảm, cầm lên được thì cũng buông được, có đến rồi cũng sẽ đi, thế nên cái gì cần buông thì nên buông, cái gì cần giữ thì nên giữ. Có lẽ, em không giữ được anh nữa …
Cảm ơn anh đã đến bên em…Đã đến lúc nói lời chia tay, mình dừng lại ở đây thôi. Anh về Hà Nội bình an nhé!
Yêu anh, An của anh…”
Nước mắt lăn dài, màn hình phía trước nhòe dần. Đoạn tình yêu này sau quá đớn đau. Tôi ấn nút “Send” và đóng máy tính.
Tôi cẩn thận nhắn tin để nhắc anh check email
-Em vừa gửi email, anh check nhé!
Tôi cầm điện thoại nhìn chăm chăm vào màn hình cho đến lúc hiện lên checkbox đã xem, khi đó, tôi mới yên tâm nhắm mắt đi ngủ.Một giấc ngủ sẽ đưa tôi đến một cuộc sống khác, yên bình và không có anh.
Khi tỉnh giấc, tôi thấy Minh đang nằm bên cạnh. Anh vuốt ve khuôn mặt tôi.
-Anh về rồi?
-Uh, anh về rồi. Anh nhớ em quá!
-Em xin lỗi, là do em!
Tôi bật khóc nức nở.
-Em đồng ý làm vợ anh nhé?
Tôi gật đầu liên tục. Tôi không thể chờ đợi được thêm nữa. Tôi đã mong chờ giây phút đó từ khi bước chân vào tháng máy, cùng anh đi lên tầng 5, từ giây phút tôi ngửi thấy mùi Hugos Boss, từ giây phút anh giới thiệu “Anh là Minh”. Từ lúc ấy tôi đã biết rằng trái tim tôi hoàn toàn thuộc về anh.
Minh đưa tôi đến một lễ đài nằm trong khuôn viên Garden By The Bay, tôi nhớ chỗ này. Đây chính là Flower Dom, nơi tổ chức tiệc cưới được ưa thích ở Singapore. Minh đưa tôi đến một căn phòng có nhân viên giúp tôi mặc váy, làm tóc cô dâu. Anh đón tôi ở cửa phòng với trang phục chú rể. Khi anh đưa tôi tiến vào hội trường, tôi nhìn thấy bóng dáng ba mẹ tôi xa xa, bạn bè tôi đang cười nói chúc mừng. Tiếng nhạc rộn rã, tiếng người hân hoan. Anh đưa tôi tiến lên lễ đài, tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Tôi vẫn nhớ lời anh nói, bé ngốc đừng khóc, phải cười vui lên vì đây là giây phút hạnh phúc. Tôi mỉm cười, đã lâu lắm rồi tôi mới cười rạng rỡ như thế.
Tôi ngạc nhiên khi thấy Scopior là chủ tọa đám cưới, anh tuyên bố lý do, tuyên bố chúng tôi thành vợ thành chồng. Minh trao nhẫn cho tôi, là chiếc nhẫn cầu hôn, sao anh lại có nó nhỉ? Đến lúc tôi trao nhẫn cho anh, chỉ có duy nhất 1 chiếc nhẫn cưới. Mọi người hô vang chú rể hôn cô dâu. Tôi ngượng ngùng nhắm mắt, tiếng cười nói xa dần, xa dần…Tôi mở mắt ra, trước mắt tôi là Thùy! Thùy đang lao đến, trên tay là con dao sáng sắc bén, Thùy hét lên đầy căm hận: “Tôi giết cô, cô dám cướp Minh của tôi”. Tôi sợ hãi lùi lại nhưng không còn đường lui nữa, lễ đài chênh vênh. Thùy cầm dao giơ lên, tôi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra tôi thấy Minh đang khuỵa ngã trước mặt tôi, anh đỡ nhát dao đó, dao cắm sâu vào lưng, máu chảy lênh láng. Tôi hoảng hốt ôm anh, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào “Đừng, Minh ơi, đừng bỏ em, Minh ơi!!!
Tôi giật mình tỉnh giấc. Là mơ? Là tôi đang mơ? Một cơn ác mộng, khuôn mặt tôi ướt đẫm vì nước mắt. Tôi với điện thoại gọi Minh. Số điện thoại không liên lạc được, tôi phải đi tìm anh, tìm anh ở đâu? Giấc mơ dữ khiến tôi không dám ngủ thêm nữa. Tôi ra ban công đứng cho tỉnh táo. Phía chân trời xa, bình minh bắt đầu ló rạng nhưng cuộc đời tôi, nếu không có anh liệu có còn tươi sáng?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận