Anh ra trường, công việc tương đối tốt vì kinh nghiệm làm dự án thực tế nhiều. Những năm đó, công nghệ thông tin dần phát triển và trở thành ngành chủ chốt, chỉ đứng sau xây dựng và ngân hàng. Mối quan hệ của anh và Thùy trở nên dễ chịu hơn. Anh xin cho cô vào một cơ quan nhà nước, con gái đáng yêu rất mực. Mặc dù anh đã rất cố gắng nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, anh vẫn thấy nhói lòng. Nhiều lúc nhìn dáng Thùy từ phía sau, anh muốn bước tới, ôm lấy cô và hỏi cô còn yêu anh không? Anh vẫn yêu cô như ngày trước, không nồng nàn nhưng sâu sắc, không mãnh liệt nhưng âm ỉ cháy.
Có lần anh giả vờ say, thử ôm cô, hôn cô và đòi hỏi cô chuyện đó, nhưng dưới đáy mắt anh nhìn thấy một chút thoảng thốt, một tia tránh né. Anh mặc kệ, anh là chồng cô và cô phải phục tùng. Anh đã lo cho cô nhiều như thế, cô phải trả ơn, phải trả ơn anh!
Sau lần ấy, dường như Thùy nhận ra tình cảm của anh, mối quan hệ của anh và cô nhẹ nhàng hơn. Thùy ân cần và gần gũi với anh. Tình yêu của anh sau bao ngày cằn cỗi, được cơn mưa lại tươi mát như mùa xuân. Sau vài năm, anh và Thùy có thêm một cô con gái “chính chủ”.
-Em mệt rồi. Em không muốn nghe nữa,mình về thôi.
Tôi đang ghen. Quá khứ đã qua nhưng khi kể lại, tôi thấy hiển hiện rõ tình yêu của anh với Thùy. Ngồi nghe người mình yêu kể lại những tháng ngày yêu đương nồng nhiệt, quả thực chẳng phải là chuyện thú vị gì!
Anh vẫn ngồi một chỗ. Dường như khi chưa kể xong, anh sẽ không rời đi.
Những năm tháng ấy, vì tình yêu, anh lo lắng hết mực cho cô ấy và hai con gái. Anh nhận đi những chuyến công tác xa để có thêm thu nhập. Cuộc sống cải thiện dần, anh tăng chức, tăng lương, rồi khi đã đủ vốn và kinh nghiệm, anh ra mở công ty riêng.
Anh luôn tự hỏi, kiếp trước anh có mắc nợ gì Thùy không? Để kiếp này, anh phải trả nợ cô ấy nhiều như thế.
Cách đây hơn 4 năm, tức là trước khi gặp em 1 năm, anh phát hiện ra Thùy qua lại với người cũ. Vì người đó mà Thùy đã phản bội anh 1 lần. Sau hơn mười năm, người đó lại quay lại và phá khiến anh bị phản bội lần 2, thậm chí, anh gần như mất luôn cả gia đình.
Em có tin vào nhân quả không An? Anh thì rất tin. Vì thể anh luôn tâm niệm, nếu làm được điều gì tốt trong khả năng của mình, thì hãy cứ tin tưởng và làm điều đó hết sức. Người đàn ông đó sau khi bỏ Thùy với cái thai trong bụng, sự nghiệp cũng không thể phất lên được, vẫn chỉ là anh trưởng phòng ba cọc ba đồng.
Trong một lần họp ngành, họ gặp lại nhau…lửa tình lại bùng cháy và cháy dữ dội đến mức thiêu đốt cả một gia đình đang hạnh phúc. Thùy đòi ly hôn. Trong lúc cùng cực, anh dọn ra ngoài như e thấy, anh cần thời gian tĩnh tâm và có quyêt định cuối cùng. Nhưng Thùy quên mất một điều, ngày đăng ký kết hôn, anh và cô ấy đều ký một thỏa thuận, nếu cô ấy phản bội anh lần nữa, cô ấy sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.
Tôi không nghĩ một người đàn ông thành đạt trong kinh doanh là do bẩm sinh, mà do họ đã cố gắng vươn lên, họ có sự từng trải, va vấp, hiểu người và hiểu đời, họ có tầm nhìn và có những dự tính dài hạn khiến người khác phải nể phục. Minh cũng vậy, anh đã bị phản bội một lần, anh không muốn bị đau thêm lần nữa. Để tránh điều đó, anh đem tiền đồ của mình ra đánh cược, ván bài hôn nhân, dù chơi hay đến thế nào, vẫn có người thắng, người thua.
Một lần nữa, Thùy chọn cách phản bội anh…
Một lần nữa, anh không giữ được tình yêu của mối tình đầu…
Thùy không an phận ra đi, cô còn muốn 1 nửa tài sản bao gồm cả cổ phần trong công ty anh. Như vậy mới đảm bảo cho Thùy và gã nhân tình sống an nhàn.
Thùy đắc thắng khi biết rằng, có một nhân vật tên An xuất hiện. An lại có mối liên hệ với Ngọc, em trai anh….
Tôi hiểu rồi. Tôi đứng dậy, câu chuyện này tôi không muốn làm người nghe. Nó quá bẩn thỉu và nhơ nhớp. Tôi khóc. Tôi là con tốt thí trong cuộc đấu đá gia đình, tranh chấp tài sản. Những người đó đem tôi ra để câu kéo, để mặc cả, để chơi đùa. Tôi cũng chỉ là hình nhân thế mạng cho tình yêu của anh. Anh bị phản bội và anh trút hết nỗi hận lên tôi.
-Đừng khóc, An An, anh có lỗi vì không bảo vệ được em.
Anh lau những giọt nước mắt thổn thức rơi trên khuôn mặt tôi.
-Mình về đi anh, em mệt rồi.
Anh đưa tôi về nhà, những bước chân mệt mỏi, tôi và anh như người lữ hành lạc đường, bước đi vô định trong đêm tối. Biển ngoài kia sóng vẫn vỗ gầm gào…
Anh đưa tôi về phòng ngủ, tôi quá mệt nên thiếp đi từ lúc nào.
Tỉnh dậy trời đã sáng, không thấy Minh đâu khiến tôi hơi hụt hẫng. Check tin nhắn thì thấy anh nhắc đi tắm, đồ mặc anh để sẵn trong tủ, anh ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Tôi nặng nề lê mình vào nhà tắm, xả nước ấm và ngâm mình khoan khoái. Tắm xong tôi sẽ quyết tâm ngủ tiếp.
Ngủ để lấy sức nghĩ về cuộc đời, về tương lai và quên đi quá khứ. Tôi hồi tưởng lại những gì anh kể đêm qua. Một câu chuyện tình trắc trở mà ở đó, Minh là nam chính, Thùy là nữ chính…câu chuyện ấy không có tôi, chỉ có tình yêu của họ trải qua thăng trầm, biến cố nhưng cuối cùng lại tan vỡ. Người ta nói hạnh phúc sẽ chỉ ngọt ngào khi trải qua giông tố, nhưng cuộc đời, có biết khi nào là điểm dừng của hạnh phúc? Họ có với nhau một cô con gái, họ cũng đã từng nhìn về một hướng…và cuối cùng, họ lựa chọn cứa lên người nhau những vết thương chằng chịt. Càng yêu càng hận, càng đau càng nhớ, Minh yêu Thùy đến mức bao dung, độ lượng đến như vậy, liệu khi xảy ra chuyện phản bội lần hai, anh có thấy hận không?
Nước nguội dần, tôi quấn chiếc khăn tắm, ra tủ lấy đồ mặc ở nhà. Chiếc tủ tường màu trầm đồng bộ với nội thất trong phòng xen lẫn với rèm ngủ màu vàng khiến căn phòng vừa đơn giản, vừa hiện đại. Tôi mở khắp các ngăn tủ đều không thấy, duy chỉ có một ngăn bị khóa. Tôi bực mình nhắn tin hỏi anh
-Anh quên à? Khóa mất tủ để quần áo rồi.
-Chìa khóa anh để trong ngăn kéo bàn trang điểm, em đi tắm chưa?
-Em tắm xong, đang tìm quần áo để mặc đây.
-Ừ, anh mua đồ ăn về ngay.
Tôi tìm trong ngăn khéo bàn trang điểm thấy có một loạt các loại chìa khóa. Chắc là chủ căn hộ hoặc Minh cẩn thận cất đi. Các chìa khóa đều được đánh dấu theo phòng. Tôi nhấc một chiếc chìa khóa con con đến mở tủ. Tôi há hốc mồm khi mở khóa tủ, bên trong không phải là quần áo mà là…nước hoa. Đủ các loại nước hoa anh yêu thích và cả nước hoa tôi thường dùng. Ở chính giữa, chai nước hoa Hugo Boss mới được anh dán giấy note theo cách thật đặc biệt:
-An yêu thương, anh xin lỗi vì làm vỡ chai nước hoa ưa thích lần trước. Bù cho em tất cả, bao gồm cả tình yêu của anh!
Tôi mỉm cười, ngọt ngào đến lịm tim. Tất cả những muộn phiền đêm qua biến mất. Anh đã lựa chọn ở bên tôi, vì tôi làm rất nhiều điều ngớ ngẩn ( và cả tốn kém!), tại sao tôi lại mãi đắn đo mà không giang tay đón nhận?
Tôi đang ngẩn ngơ vì gia tài nước hoa được nhân lên gấp bội thì thấy hương thơm nồng ấm phía sau. Anh vòng tay ôm tôi
-Em chưa thay đồ à?
-Em tìm mãi mà không thấy đồ đâu cả. Em muốn hỏi anh một câu?
-Ừ, anh chuẩn bị số nước hoa này từ chiều qua, lúc dọn đến, anh muốn làm em bất ngờ.
-Em đâu có hỏi điều đó?
-Vậy em hỏi gì?
-Anh mua chỗ nước hoa này hết bao nhiêu tiền?
-An An?
-Sao anh hoang phí thế, ở nhà em còn bao nhiêu chai mới chưa dùng đến, nếu anh cần, em sẽ thanh lý, lấy giá ưu đãi.
-An An!!!
Tôi giật mình, anh đã giật chiếc khăn tắm ra từ lúc nào. Tôi xấu hổ chạy lên giường chui vào chăn ( phương án duy nhất ><! ) Tôi gào lên
-Anh làm gì thế???
Minh từ từ tiến lại, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, thủ thỉ kết tội tôi
-Anh muốn thổ lộ tình cảm với em, mà em chỉ nghĩ đến số tiền mua nước hoa thôi hả?
-Chứ sao, anh tiêu xài quá hoang phí.
-Anh sẽ phạt em vì tội tham tiền, quên mất tình cảm của bạn trai.
Ôi đừng! Tôi sợ kiểu phạt mà trong hoàn cảnh tôi không có gì phòng vệ trên người, hoàn toàn trần truồng :((
Có vẻ Minh rất tâm đắc và nhiệt tình với cách phạt này, đến mức lúc tôi xuống giường đi tắm ( lại tắm!) mà hai chân liêu xiêu. Từ khi nào tôi trở thành bữa ăn của anh vậy? Hết ăn tối rồi ăn sáng, tôi đến chết mất với kẻ dâm dê này thôi.
Tắm xong, anh đưa tôi bộ quần áo mới mua. Thì ra anh lừa tôi trong tủ có quần áo, anh vừa chạy đi mua cùng với đồ ăn sáng. Minh vui vẻ vừa dọn đồ ăn vừa huýt sao.
Anh mua cháo quẩy. Mặc dù không thích đồ ăn Sing nhưng tôi lại thích ăn món cháo quẩy buổi sáng, nhẹ nhàng, dễ ăn. Anh kể lần trước để tìm được thông tin của tôi mà anh phải nói dối ba mẹ tôi là sẽ mở chi nhánh ở Singapore, bây giờ thì lại thành thật. Anh và đối tác đang đàm phán điều kiện để hợp tác đầu tư vốn. Thị trường Singapore những năm gần đây đẩy mạnh và rất mở cửa với các doanh nghiệp phần mềm. Họ có các chính sách cực kỳ tốt để kêu gọi đầu tư, một cách thu hút vốn rất hấp dẫn. Anh sẽ đi đi lại lại nhiều nên việc thuê căn hộ sẽ tiện lợi hơn là ở khách sạn. Ăn sáng xong, anh nói cần check email và tài liệu nên vào phòng làm việc. Tôi quanh quẩn một lúc rồi pha chút trà mang vào phòng cho anh.
Anh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại. View ở từ phòng làm việc đẹp không kém gì từ phòng khách, bầu trời phía biển xanh ngắt một màu xanh yên bình. Minh kết thúc cuộc điện thoại, khuôn mặt anh trầm lắng khiến tôi bất an
-Thùy cắt cổ tay tự tử, đang ở trong bệnh viện…
Chén trà trên tay tôi rơi xuống đất, vỡ toang…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận