Buổi sáng thức giấc, đã thấy mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng đầy đủ. Tôi gọi điện xin phép công ty cho nghỉ 2 hôm đưa mẹ đi chơi. Đây không phải lần đầu mẹ sang Sing nên tôi cũng chỉ đưa mẹ đi loanh quanh vườn chim Jurong Park hay đi shopping ở Orchard, Bugis…Minh cũng gọi điện hỏi thăm và báo có thể sẽ cùng về luôn chuyến bay với mẹ tôi vì công việc của anh cũng ổn, giờ về công ty ở Việt Nam để chuẩn bị giấy tờ và đưa nhân sự sang chi nhánh bên này triển khai dần.
Những ngày ở bên mẹ thời gian trôi thật nhanh, muộn phiền trong tôi cũng vơi bớt. Đã lâu rồi hai mẹ con chưa được nói chuyện nhiều như thế. Chuyến bay về Hà Nội vào buổi chiều, tôi tiễn mẹ và anh ra sân bay. Mới cách đây 3 hôm, tôi còn ngồi ăn tối với cả hai người, cảm giác thật đầy đủ, giờ lại là lúc nói lời chia tay. Tôi hẹn mẹ sẽ về ăn Tết âm lịch với cả nhà. Tranh thủ lúc mẹ đi check in, Minh cầm tay tôi, lưu luyến
-Anh sẽ tìm hiểu câu chuyện và có câu trả lời cho những bức ảnh kia. Em đừng suy nghĩ và lo lắng.
Sau lần nói chuyện với mẹ, tôi cũng không còn quan tâm đến những chuyện đã xảy ra, tôi yêu anh, đã cùng anh vượt qua nhiều khó khăn, trắc trở, tôi cần trân trọng tình yêu của chúng tôi. Dù dài hay ngắn, dù ngọt ngào hay mặn đắng, dù lành lặn hay tổn thương, tôi sẽ không buông tay…
Minh về Hà Nội, tôi lại cuốn vào vòng quay công việc, tháng sau là tôi có thể bảo vệ luận văn và xin thẻ training pass cho kỳ 6 tháng. Minh gọi điện nhắc tôi chuyển qua căn hộ để ở, mặc dù anh đã đưa tôi chìa khóa căn hộ lúc ở sân bay, tôi vẫn lần nữa phần vì ngại dọn đồ, phần vì ở một mình trong căn hộ đó tôi không đủ can đảm. Nhiều đêm chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh Thùy với vũng máu khiến tôi ám ảnh khôn nguôi.
Tết dương lịch được nghỉ làm, cả công ty tổ chức đi liên hoan ở Attica bar, đây là một trong những quán bar mà tôi ưa thích nhất ở Clarke Quay vì rất văn minh, đồ uống ngon và nhiều trai Tây siêu manly :)). Singapore không chỉ quan tâm tới người dân của mình mà còn đặc biệt trân trọng phụ nữ, tối thứ Tư hằng tuần được gọi là Lady Night, hầu hết các bar đều mở cửa và tặng đồ uống miễn phí cho nữ giới. Attica không nằm ngoài số đó.
Trải qua những ngày bận rộn vì công việc, mọi người đều cuồng nhiệt trong tiếng nhạc, tiếng cười nói, mặc dù làm với tư cách freelancer (vì tôi vẫn chưa bảo vệ luận văn) nhưng các thành viên trong công ty đều quen thuộc và cởi mở với người mới như tôi. Mọi người hỏi rất nhiều về đồ ăn, danh lam thắng cảnh ở Việt Nam. Từ khi ở đây, tôi rất tự hào về những bãi biển đẹp, những khu rừng núi nguyên sơ hay món ăn Việt Nam với hương vị phong phú.
Sau vài ly rượu mạnh, tôi thấy đầu lâng lâng và trốn ra ngoài tìm kiếm chút không khí để thở. Vừa bước chân ra khỏi quán bar, tôi bỗng thấy mình cô đơn một cách kỳ lạ. Cảm giác xa quê hương trong thời khắc chuyển giao năm mới thôi thúc mạnh mẽ trong lòng. Tôi nhớ da diết không khí se lạnh của mùa đông Hà Nội, nhớ cảm giác xuýt xoa được ăn món lẩu, món nướng ngoài vỉa hè xua tan cái lạnh giá. Nhớ tiếng anh hét giật mình khi tôi lùa bàn tay lạnh ngắt vào lưng anh tìm kiếm chút ấm áp hay lúc anh dịu dàng áp đôi tay to bản lên đôi má còn chưa kịp tan giá lạnh của tôi khi ở ngoài đường về. Tôi tháo giầy, đi chân trần trên đường để mong cảm nhận chút mát lạnh do nền đá mang lại.
-Angel!
Tổi ngẩng lên thấy Johnson, Giám đốc phụ trách nhân sự của công ty đang đứng hút thuốc cạnh bờ sông.
-Johnson, anh không vào với mọi người à?
Johnson nhún vai, chìa điếu thuốc ý là đang hút thuốc, không thể vào trong được.
-Tháng sau Angel có thể vào làm chính thức, anh muốn trao đổi với em một chút, lẽ ra anh sẽ nói chuyện ở công ty nhưng…
-Không sao đâu, có việc gì anh nói luôn cũng được.
-Tháng sau em có thể xin thẻ training pass 6 tháng, tuy nhiên công ty muốn apply cho em thẻ Epass với thời gian khoảng 2-3 năm, em thấy thế nào?
Tôi khá bất ngờ, 6 tháng và 2 năm là hai khoảng thời gian vô cùng khác biệt. Nếu ở lại làm việc, đương nhiên ba mẹ tôi sẽ rất tán thành, Minh thì sao? Singapore có phải là một lựa chọn tốt hơn cho tôi và anh không khi mà ở Hà Nội, anh có quá nhiều mối quan hệ ràng buộc?
-Em có bao lâu để trả lời?
-Muộn nhất là 2 tuần, nhưng càng sớm càng tốt vì cần phải nộp hồ sơ lên MOM ( Ministry of Manpower- Bộ Quản lý Nguồn Nhân Lực Singapore)
-Ok Johnson, anh có thể gửi cho em thông tin về hợp đồng, chính sách và mức lương offer được không?
-Sure, no problem!
Johnson rời đi, để lại tôi với những băn khoăn, đắn đo, nên lựa chọn thế nào cho tương lai của chính bản thân mình?
Thời khắc giao thừa, tất cả mọi người trong bar đều dừng lại và đếm ngược: 10, 9, 8…..5,4,3,2…1…Happy New Year!!! Những đôi đang yêu, ôm lấy nhau và trao cho nhau nụ hôn năm mới, khoảnh khắc ấy thật đẹp. Những người đứng cạnh tôi cũng hân hoan nâng ly chúc mừng. Tôi không tránh khỏi xúc động, một năm với nhiều sóng gió qua đi, hy vọng năm mới, niềm vui và sự bình yên sẽ ở bên tôi.
“ Chúc Tổng giám đốc Minh một năm tài chính mới minh bạch, doanh thu tăng, chi phí giảm, lợi nhuận cao hơn sóng thần. Chúc anh luôn chính trực, mạnh mẽ, là người dẫn đầu khiến người người nể phục. Chúc anh luôn lựa chọn sáng suốt trong tình yêu- An của anh”
Tôi gửi anh một tin nhắn chúc mừng năm mới để ghi lại thời khắc này, vừa gửi xong thì đã thấy anh nhắn lại
-Anh đang trên đường đến với lựa chọn của anh, em về căn hộ nhé?
Tôi cười miệng ngoác đến tận mang tai, ai thèm là “Lựa chọn của anh”:). Cảm giác tủi thân, cô đơn lúc trước không còn đọng lại trong tâm trí, vội vàng bắt taxi về căn hộ, niềm vui đến bất chợt khiến tôi không khép miệng lại được.
Mở cửa vào, căn hộ sáng ánh đèn, đã ở vài ngày nhưng lần nào tôi cũng bị thu hút bở cửa sổ ngoài phòng khách.
Dường như trong một đêm đặc biệt như thế này, mọi thứ cũng trở nên lung linh và huyền ảo hơn, những chấm đèn di chuyển ngoài khơi xa, liệu những tàu viên đó, có đón một đêm giao thừa đầy hân hoan?
Minh vừa tắm xong, mùi dầu gội đầu, mùi xà phòng thơm tràn ngập khắp căn phòng. Tôi mỉm cười. Cảm giác thật khó tả mỗi lần chỉ cần nhìn thấy anh là tôi chỉ muốn mỉm cười, trong lòng khẽ nhói lên đầy nhung nhớ. Anh nhìn tôi chằm chằm như đang soi xét một hồ sơ đấu thầu quan trọng, không thể mắc lỗi :((
Tôi bất chợt nhìn mình trong tấm kính cửa sổ phản chiếu lại. Đêm nay đi bar nên tôi mặc khá “thả”, chiếc váy đen hai dây ôm sát người xẻ sâu xuống ngực, ừ thì cũng có tí khe rãnh hở ra nhưng chưa lộ ít da thịt nào, tóc bới cao, do lúc nhảy có vài sợ lòa xòa rơi xuống vai, má đỏ hây hây sau vài ly rượu. Liệu có sao không nhỉ? Chưa kịp thanh minh gì đã thấy anh mở lời
-Hợp người, hợp cảnh!
Ngắn gọn, súc tích, sâu sắc, thâm thúy…còn gì để miêu tả câu nói của anh nữa không? Người ta bảo gừng càng già càng cay đâu có sai.
-Anh uống chút rượu không? Chúc mừng năm mới nhé
Tôi đánh trống lảng trước câu nói lửng lơ của anh. Trong thời khắc này, loại rượu nào phù hợp hơn hết? Tôi không phải người sành rượu, trong các buổi tiệc cưới, tôi thường chọn white wine vì sự dịu ngọt dễ chịu. Nhưng tôi đã đọc ở đâu đó, red wine sẽ phù hợp cho những đêm đặc biệt. Tôi tìm thấy Turnbull trong tủ rượu, thử xem sao.
Chúng tôi ngồi trên salon và uống rượu, tôi đã uống một vài ly trước nên không hào hứng lắm. Sau chuyến bay, anh cũng có vẻ mệt nên hai ly rượu vẫn còn vơi nửa. Đêm giao thừa, ở bên người yêu, uống ly rượu vang, ngắm cảnh biển đêm…còn điều gì tuyệt vời hơn nữa. Tôi đan tay vào tay anh để tận hưởng cảm giác trọn vẹn hơn.
-Anh đã xử lý xong chuyện mấy bức ảnh chưa?
-Suỵt!
Anh khẽ vuốt tóc và đưa tay chặn môi tôi lại
-Để lúc khác nói chuyện đó, đêm nay làm chuyện khác đặc biệt hơn đi.
Tại sao lại là “làm” chuyện đặc biệt mà không phải “nói” chuyện đặc biệt? Vì lúc này, có người đã bỏ quên ly rượu mà căm cúi vào “bữa tiệc” đêm giao thừa.
Sáng thức giấc, tôi lười biếng mở mắt thì thấy anh đang chăm chú nhìn khiến tôi giật mình lại hơi lo lắng.
Chết rồi, tôi ngủ có chảy nước miếng không, tôi lựa lựa giả vờ đưa tay lên xoa gối, không có gì
-Em ngủ trông kinh khủng lắm hả, người ta bảo phụ nữ ngủ dậy là lúc “nguyên sơ” nhất :))
-Không, trông đáng yêu đấy chứ.
-Thật hả?
Tôi biết mà, anh yêu tôi, nên anh sẽ chấp nhận những điểm xấu của tôi, ai yêu nhau cũng sẽ như vậy thôi.
-Nhưng đêm qua em ngáy to quá, anh không ngủ được ><!
Anh bỏ đi tắm, để lại tôi ngẩn ngơ, anh có biết đây là câu nói khiến tôi đau lòng vô cùng không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận