Tôi nhớ anh. Tôi đến công ty anh, ngồi quán cà phê trước cửa hàng giờ để xem lúc nào anh đến hoặc đi. Nhưng anh biến mất như bọt khí, tôi không hề gặp anh một lần nào. Tối hôm anh chuyển đi, tôi vào phòng anh nằm khóc, còn khóc nhiều hơn lần đầu bị phản bội. Tôi mở hết ngăn tủ, xem anh còn để sót đồ vật nào không. Tất cả sạch trơn. Tình cảm tôi dành cho anh cùng bị phủ nhận sạch trơn. Hàng ngày đi làm về, tôi đều vào phòng anh để nhớ lại góc này a đặt cái gì, góc kia là quyển sách gì. Tôi nhớ mùi nước hoa, mùi áo, mùi đàn ông của anh. Chai Hugo Boss tôi mua vẫn để trên bàn, chạm đến là thấy đau, thấy nhớ. Tôi cứ làm vậy cho đến khi có người mới chuyển vào, chấm dứt chuỗi ngày hành động đầy ngu si và ngớ ngẩn.
tiep-tuc-hay-dung-lai
Sinh nhật anh, tôi gửi email chúc mừng. Gửi trong vô vọng và không có ý định chờ đợi hồi đáp. 2 phút sau email đến, vỏn vẹn một dòng: “Tối nay anh muốn gặp em, chỗ cũ”.
Tôi lao đến chỗ gặp và vồ lấy anh như kẻ chết khát giữa sa mạc gặp vũng nước đọng. Anh cũng vồ vập không kém, cắn vai tôi rướm máu ( anh không hề hôn tôi kể từ lần đầu tiên). Tôi quên hết tất cả, người phụ nữ với chiếc xe Click, người vợ ly thân của anh, người em trai luôn muốn đưa tôi lên giường…lúc này, tôi chỉ cần biết anh ở đây, hiện hữu và đưa tôi từ cơn đau này đến cơn đau khác.
Anh nói a nhớ tôi, nhớ rất nhiều, có hôm a đến trước cửa nhà tôi, chờ để nhìn thấy tôi, a nhìn thấy tôi đi làm về, loay hoay với chiếc chìa khóa cửa cũng khiến anh muốn mỉm cười. Anh đến chỗ tôi làm, nhìn tôi đi ăn trưa cùng đồng nghiệp. Tôi ngỡ ngàng, chưa bao giờ tôi nghĩ anh lại để ý và biết về đến tôi nhiều như thế. Tôi cũng không mưu cầu thứ tình cảm gọi là tình yêu từ một người đàn ông có gia đình, mà gia đình đó đang trên đường tiến tới đổ vỡ. Họ đang ly thân chứ không phải ly dị, và như Ngọc- em trai anh nói, anh sẽ không bao giờ ly hôn, việc chia tài sản, con cái, việc mất hình ảnh TGĐ mẫu mực…thật không dễ dàng gì với anh.
-Vợ và các con anh thì sao?
Anh sững người nhưng rất nhanh xiết nhẹ tôi vào lòng
-Em không muốn chen chân vào cuộc sống của anh và gia đình anh. Hãy làm như anh đã làm, anh rời đi rồi thì đừng quay lại nữa.
Tôi ra về, chúng tôi vẫn chưa chính thức nói lời chia tay vì tôi biết rằng, chưa ai trong chúng tôi nói lời yêu với đối phương. Tất cả mới dừng lại ở câu thổ lộ ngô nghê “Em thích anh”!
dung-lai
Tôi gửi email cho anh:
Dear Minh,
Em định “ra đi” theo cách mà em đã đến với anh- qua sms, nhưng dường như vẫn chưa thành công. Vì khi em nói chia tay, a chỉ cười và im lặng, khiến em rất bối rối…
Em không yêu anh, chắc chắn và em luôn khẳng định như vậy, vì em biết, mỗi chúng ta chỉ coi nhau như cơn gió lạ, một cơn say nắng, một chút men cho cuộc sống thêm mơ mộng. Thế nên, khi cơn gió đi qua, nắng đã tắt và hơi men không còn, em cũng muốn dừng lại tất cả để chính bản thân em không bị tổn thương.
Trong trái tim em, anh là người đàn ông hoàn hảo, hình mẫu mà em luôn ngưỡng mộ. Cũng vì vậy, trước khi biết về anh nhiều hơn chút nữa, em sợ hình mẫu đó sụp đổ, thế nên hãy cứ để anh thật đẹp, thật tuyệt vờ trong mắt em như này nhé!
Cảm ơn anh đã cho em ở bên anh một cách nồng nàn và đầy nhung nhớ. Đó thực sự là những xúc cảm mới mẻ khiến trong một khoảng thời gian nhất định, trái tim em đã run rẩy.
Cảm ơn anh rất nhiều, được gặp anh, em thực sự, thực sự rất hạnh phúc. Em đã yêu thương say đắm, nồng nhiệt, có thể em sẽ bị tổn thương, nhưng đó là cách để em sống trọn vẹn cuộc đời này.
Vậy thôi, mình không yêu nên chẳng thể nói chia tay, trả lại anh cuộc sống bình yên, em cũng trở về với trái tim em, không đập dồn dập mỗi khi anh đi qua
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận