Dịch: Hoangforever
Ta túm lấy cái gối ném lên người hắn ta,
“Phương Uy, ngươi cút đi! Ta có chết cũng không gả cho ngươi!”
“Tình Tình, ngươi đừng ép ta.”
Sắc mặt Phương Uy đột nhiên trầm xuống.
“Ai mới là người ép hả?”
Ta tức giận hỏi lại,
“Ngươi hại ta thảm như vậy, còn muốn như thế nào nữa hả?”
Phương Uy lấy điện thoại di động ra, cho ta xem một tấm hình ở trên đó:
“Hình của ngươi... nếu như ngươi không lấy ta, ta sẽ công bố nó ra ngoài. Sau đó sẽ nói cho mọi người biết chuyện người đã làm trước khi cưới...không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ (nữ tắc). Sau đó ta sẽ đòi lại 10 vạn tiền lễ hỏi kia !”
Ta nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của ta trong máy điện thoại di động của hắn. Người ta đầy dấu vết, nằm ở trên giường. Hình này cho thấy, vừa mới chụp cách đây không lâu.
Cái tên này so với trong tưởng tượng của ta còn độc ác hơn nữa.
“Đừng có nằm mơ! Ta không bao giờ gả cho ngươi đâu! Loại người như ngươi, ta nhìn đã muốn ói!”
Ta đưa tay ra, muốn đoạt lấy điện thoại trong tay hắn.
Hắn vội vàng chạy ra khỏi cửa,
“Được, Ôn Tình, người cứ đợi đấy cho ta. Đây là ngươi tự tìm đường chết đó nha!”
Sau khi Phương Uy đi, ta vội vàng tìm y phục mặc.
Nhưng trong phòng cũng chỉ có một bộ quần áo ngủ và áo cưới. Áo cưới thì ta không muốn mặc rồi, chỉ có thể mặc bộ quần áo ngủ. Sau đó cầm điện thoại lên, muốn gọi bạn bè hỗ trợ mang cho mộtbộ quần áo tới, thế nhưng liền phát hiện ra rằng, điện thoại đã hết pin.
Ta lục túi để tìm bộ sạc, đột nhiên có tiếng gõ cửa phía bên ngoài. Bên ngoài vang lên một trận ầm ĩ, có cảm tưởng rằng ở đó có rất đông người.
Thấy vậy, trán ta lấm tấm mồ hôi. Ta thật sự không muốn bị một đám người nhìn thấy tình cảnh của mình lúc này.
Ta mở cửa sổ ra định chạy trốn, thì thấy đang ở tầng trên cao, cao quá không nhảy xuống được. Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Phương Uy mang theo một đám người vọt vào, trong đó còn có cả cha mẹ ta nữa.
Phương Uy tiến tới khóc lóc, kêu van:
“Tình Tình, tại sao? Tại sao ngươi lại phản bội ta? Ta yêu ngươi như vậy, ngươi tại sao ở bên ngoài...?? Đối phương còn gửi hình của ngươi cho ta, rõ ràng là muốn chọc tức ta, cười nhạo ta, ý bảo ta vô dụng, nữ nhân của mình cũng không lo được, thế này ta không bằng chết đi cho rồi.”
Ta phát hiện ra, kỹ năng diễn xuất của hắn vô cùng cao. Vẻ mặt đau đớn tột cùng kia có thể nói chẳng khác nào vua màn ảnh.
Ta còn chưa kịp lên tiếng, ba ta đã trực tiếp tiến tới tát cho ta hai cái bạt tai. Sau đó đạp ta một đạp ngã lăn ra nền nhà,
“Sao ta lại sinh ra đứa con giống như ngươi chứ? Thật xấu hổ!”
Mẹ ta thì nước mắt ràn rụa, khóc lóc ỉ ổi, cũng không dám cản ba ta lại. Chỉ là tiến lên khoác cho ta một cái áo khoác,
“Mau mặc vào!”
“Mẹ, con bị oan uổng! Phương Uy vì tiền đem con bán đi!”
Ta không quan tâm tới ý kiến của người khác, nhưng với mẹ, ta phải lên tiếng giải thích.
“Ngươi ở bên ngoài làm như vậy...còn oan uổng cái gì nữa? Tình Tình, ngươi làm như vậy, thật khiến ta đau lòng.Hôm nay có tất cả mọi người ở đây, ta muốn lấy cái chết của mình để chứng minh ta không có nói láo.”
Phương Uy nói xong liền cụng đầu vào tường, đụng tới nỗi chảy máu, ngất đi.
Mọi người vội vàng đưa hắn vào bệnh viện. Sau đó chính là tin tưởng hắn, rồi quay sang mắng nhiếc ta, chửi rủa ta thậm tệ. Thậm chí còn lấy đồ trong người ném về phía ta, đạp ta, đánh ta.
Ba ta cũng hùa theo bọn họ, đấm đá túi bụi lên người ta.
Chỉ có mẹ ta là mở rộng hai cánh tay ra che chở cho ta. Ba ta thấy vậy liền đánh luôn cả mẹ ta. Cơ thể mẹ ta vốn đã không tốt, bị đánh như vậy một lúc liền hôn mê.
“Mẹ.... mẹ.... ngươi tỉnh lại đi! Các ngươi đừng đánh nữa! Mẹ....”
Ta thống khổ gào thét lên, nhưng không có ai để ý tới lời ta nói.
Ta vừa hét lên xong, liền bị một cái chai thủy tinh đánh lên đầu. Chai thủy tinh vỡ vụn, máu từ trên đầu ta chảy ra.
Ta sẽ bị đập chết sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận