Dịch: Hoangforever
Nàng hiện tại đã bình tĩnh lại. Không biết tại sao tối nay những ký ức kia lại sống lại.
Âu Dương sơn trang là một tòa cung điện nguy nga, hoa lệ, thế nhưng đối với nàng mà nói, nó cũng chỉ là khách qua đường.
Không biết trải qua bao lâu, nàng lại mê mang chìm vào giấc ngủ lần nữa. Lần này nàng ngủ rất yên giấc. Cho tới khi có một người nhẹ nhàng đánh thức nàng dậy.
“Giản tiểu thư, cô tỉnh chưa?”
Giản Vân Khê từ từ mở mắt, dần dần nhìn rõ ràng người trước mặt.
“Giản tiểu thư, cô đã tỉnh. Nhị thiếu gia bảo tôi lên đây mời cô xuống.”
Cô hầu gái cung kính đứng nói.
“Được, tôi thu dọn rồi xuống ngay lập tức.”
Giản Vân Khê hoàn toàn thanh tỉnh lại. Cô ngủ say đến mức suýt quên mất, hiện tại cô đang ở trong Âu Dương sơn trang.
“Giản tiểu thư có cần trợ giúp gì không?”
“Tôi có thể tự làm. Cảm ơn.”
Giản Vân Khê khẽ mỉm cười nói. Sau đó tự an ủi mình rằng, giấc mộng tối qua kia hãy để nó trôi qua đi.
“Vâng! Nhị thiếu gia đang chờ cô ở phòng ăn dưới lầu. Tôi sẽ đứng ngoài đợi cô, sau đó dẫn cô đi.”
Cô hầu gái nói, sau đó cúi người hành lễ với Giản Vân Khê rồi nhẹ nhàng đóng cửa rời lui ra ngoài.
Giản Vân Khê nhanh chóng xuống giường, mở tủ treo quần áo ra. Một dãy quần áo phụ nữ, tất cả đều do Âu Dương Úc chuẩn bị cho cô theo đúng size của cô. Nhìn những bộ quần áo nữ đắt tiền này, Giản Vân Khê khẽ nhíu mày lại, mặc dù những món đồ này không đáng là bao đối với Âu Dương thiếu gia.
Nhưng cô vẫn không có thói quen, vô công bất thụ hưởng.
Cô chọn một chiếc váy đơn giản. Sau đó buộc mái tóc ra sau đầu.
.......
Khi giản Vân Khê đi xuống, Âu Dương đã ngồi trước bàn ăn đợi cô. Thấy cô tới, người hầu liền chào cô, sau đó mỉm cười hành lễ nói:
“Chào Giản tiểu thư. Để tôi giúp cô.”
Người giúp việc giúp cô kéo chiếc ghế ngồi đối diện Âu Dương Úc ra.
Trên bàn ăn là những món sơn hào hải vị. Chỉ có hai người, thế nhưng lại bày một bàn ăn thật dài, đủ loại món ăn, bên cạnh còn có người giúp việc ân cần hầu hạ.
Không hổ là nhà giàu, ăn bữa ăn sáng mà cũng xa hoa như vậy.
“Giản tiểu thư, tối hôm qua có vẻ ngủ rất ngon giấc nhỉ ?”
Âu Dương Úc mặc một bộ quần áo bình thường, phóng khoáng, nhìn rất là có sức sống, càng tôn lên vẻ đẹp trai của anh ta.
Tần Phong thì mặc một bộ đồng phục già dặn, đứng ở đằng sau anh ta.
“Ừ! Tôi ngủ rất ngon.”
Giản Vân Khê ngượng ngùng cười, không ngủ ngon sao được, ngủ ngon tới nỗi cô mới dậy trễ như thế này đây!!
“Tôi còn lo lắng Giản tiểu thư ở hoàn cảnh lạ lẫm có chút không quen đây.”
Âu Dương Úc ôn hòa cười nói.
“Nhị thiếu gia khách khí quá rồi. Ngài cứ trực tiếp gọi tên tôi là được.”
“Được! Vân Khê, chúng ta trước tiên cùng nhauăn sáng, sau đó tôi dẫn cô đi gặp một người.”
“Vâng!”
Giản Vân Khê yên lặng gật đầu, đột nhiên nhớ tới,
“Tam thiếu gia không tới ăn sáng sao?”
“Bẩm Giản tiểu thư, Tam thiếu gia và bà nội đã ăn sáng xong rồi. Tam thiếu gia hiện tại đang mang theo bà nội đi dạo một vòng sơn trang.”
Một người giúp việc vội vàng trả lời.
Giản Vân Khê hơi ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ đang đong đưa trên tường, thấy đã 10 giờ.
Trong nháy mắt khuôn mặt nàng liền đỏ ửng lên, nhanh chóng cúi đầu xuống. Thật là mất mặt làm sao! Cái tên Nhị thiếu gia này là cố tình đợi nàng đúng không?
Nàng lặng lẽ cúi đầu ăn thức ăn.
“Dì linh rất thích cô.”
Âu Dương Úc đột nhiên nói.
“Ừ!”
Giản Vân Khê căn bản không có nghe thấy, tiện mồm đáp một câu, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, bối rối hỏi lại:
“Là cái người mà Nhị thiếu gia lúc nãy vừa mới nhắc tới sao?”
Theo bản năng nàng tưởng rằng Nhị thiếu gia nhắc tới người mà bảo nàng đi gặp mặt với anh ta.
“Cô vẫn luôn lơ đãng vậy sao?”
Âu Dương Úc ưu nhã lấy khăn lau miệng, khóe miệng nở ra nụ cười hỏi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận