“Bây giờ anh đã là chồng hợp pháp của em rồi nên em muốn gọi thêm mấy tiếng nữa.”
Tiêu Mộ Viễn: “……”
Anh không biết phải nói gì, vành tai vô thức nóng lên, ngay cả lòng cũng hơi nóng.
Anh dùng sức ôm chặt lấy cô, như hận không thể khảm cô vào lòng.
Anh không biết hành động ban nãy của cô có một từ có thể lí giải, và đó là “làm nũng”, anh chỉ biết là cô đã làm tim anh tan chảy rồi.
Giang Nhiễm ở trong ngực anh mở miệng: “Sao anh không gọi em vậy?”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm hừ nhẹ một tiếng: “Chưa từng nghe anh gọi em là bà xã….”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
“Sao không nói gì thế?”
“Ngủ đi.” Anh lời ít ý nhiều, ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.
Giang Nhiễm nhỏ giọng thầm thì: “Đúng là không đáng yêu mà.”
Tiêu Mộ Viễn quyết định ngủ thiếp đi.
Ngày kế, Tiêu Mộ Viễn nói được làm được, vừa tan tầm xong đã đến đón Giang Nhiễm.
Lúc Giang Nhiễm còn đang bận rộn trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Tiêu Mộ Viễn.
Tiêu Mộ Viễn: “Anh đang chờ em ở bãi đậu xe.”
Giang Nhiễm sững sờ: “Để làm gì?”
Tiêu Mộ Viễn: “Đi mua nhẫn kim cương.”
Giang Nhiễm: “À….”
Người cũng đã đến rồi, cô chỉ còn cách tạm dừng công việc trước. Dù gì việc này cũng là do cô khởi xướng mà.
Giang Nhiễm đi rửa tay, trước khi ra ngoài thì nhìn lại bản thân mình trong gương, đột nhiên cảm thấy cực kỳ bất mãn với trạng thái hiện tại.
Hôm nay cô để mặt mộc, cộng thêm việc vùi đầu vào công việc cả ngày nên mặt mày đã trở nên tối tăm mịt mù, không có chút gọn gàng xinh đẹp nào.
Cô lục lọi trong túi xách cả buổi nhưng không có bất kỳ món mỹ phẩm nào.
Đưa mắt nhìn quanh phòng làm việc một vòng, nhưng trong những lúc tăng ca như thế này, nếu không phải những người đàn ông thô kệch thì chỉ còn lại “nữ hán tử” [*] thôi.
[*] Ý chỉ là con gái nhưng cứng rắn, giỏi giang không kém đàn ông.
Không có những tiểu mỹ nữ ăn diện tinh tế, đẹp đẽ kia, hay nói cách khác, cô không biết phải đi đâu để mượn mỹ phẩm nữa.
Sau khi Giang Nhiễm tạm biệt mọi người thì đi thang máy xuống lầu.
Nhìn chiếc gương trong thang máy, càng nhìn càng thấy không hài lòng. Bây giờ chỉ mới kết hôn được hai ngày mà đã lấy hình tượng hoàng kiểm bà [*] để gặp người ta rồi hả?
[*] Chỉ những người phụ nữ luống tuổi đã có chồng.
Cô bỗng dưng có chút hối hận, vốn không nên gặp nhau trong tình huống như vậy.
Tiêu Mộ Viễn đang chờ ở bãi đậu xe bên ngoài.
Anh tự mình lái xe đến đây. Đợi một lúc thì xuống xe, châm thuốc hút.
Một người đàn ông cao ráo đẹp trai, có khí chất cao quý như vậy lại đứng cạnh xe hút thuốc một cách nhàn nhã, khiến không ít người qua đường phải quay đầu nhìn đến mấy lần.
Cũng có mấy cô gái có ý tiếp cận nhưng vừa đến gần, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng dọa người tránh xa nghìn dặm của anh thì đã biết khó mà lui rồi.
Thời điểm Giang Nhiễm tới nơi, ánh mắt hai người chạm nhau, cô điều chỉnh lại sắc mặt, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Cô đi tới bên ghế phụ mở cửa ra rồi lên xe.
Tiêu Mộ Viễn cũng dập tắt thuốc rồi ngồi vào ghế lái.
Giang Nhiễm ngồi kế bên xem điện thoại, sau khi anh lên xe thì nhìn cô một cái.
Cô vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, giống như dù thế giới bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới mình.
Tiêu Mộ Viễn giơ tay lấy điện thoại của cô: “Đã tan làm rồi còn bận bịu gì nữa vậy, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại mãi.”
Giang Nhiễm nhíu mày: “Anh lấy điện thoại của em làm gì?”
Cô rướn người qua muốn giật lại. Tiêu Mộ Viễn rũ mắt nhìn cô.
“Bộ em đã làm gì có lỗi với anh hả?” Tiêu Mộ Viễn nâng cằm cô lên, khiến cô phải nhìn vào mắt mình, “Sao cứ trốn trốn tránh tránh vậy?”
Giang Nhiễm né tránh ánh mắt của anh, muốn kéo tay anh xuống, ngập ngừng nói: “Đừng nhìn mà… Hôm nay không trang điểm, mới xong việc nên trông xấu xí lắm….”
“Trang điểm?” Đối với loại trai thẳng như Tiêu Mộ Viễn, khái niệm về trang điểm chính là son môi, nên ánh mắt anh liền hướng về môi Giang Nhiễm.
Đúng là không có bất kỳ vết son phấn nào, trông rất sạch sẽ.
“Nhìn cái gì chứ, đáng ghét.” Giang Nhiễm bị anh nhìn càng lúc càng lúng túng, nên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đi thôi, mau lái xe đi.”
Tiêu Mộ Viễn nhìn dáng vẻ kỳ lạ này của cô, trái lại cảm thấy khá thú vị.
Bình thường ở trước mặt anh cô đều thích trêu chọc làm loạn, chứ trốn tránh như vậy đúng là hiếm thấy.
Tiêu Mộ Viễn nói: “Anh có cách.”
“Cách gì?” Giang Nhiễm không rõ hỏi.
Tiêu Mộ Viễn cười khẽ: “Trang điểm cho em.”
“Cái gì?” Giang Nhiễm tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc quay đầu lại, “Một người đàn ông như anh mà cũng xài mỹ phẩm hả?”
Tiêu Mộ Viễn nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình, trong lúc cô vẫn đang mở to mắt kinh ngạc thì anh sáp vào, nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên môi cô.
“Ưm….” Cô bị hôn đột ngột không kịp chuẩn bị, lông mi không ngừng run rẩy.
Sau khi anh dùng khí thế tấn công như mưa to gió lớn để hôn cô đến mức đầu óc choáng váng thì mới bắt đầu chậm rãi cắn mút, thưởng thức mùi vị tinh tế, ngọt ngào này.
Giang Nhiễm hoàn toàn chìm đắm dưới thế công của anh….
Lúc Tiêu Mộ Viễn hôn đến mức không thể khống chế được nữa mới buông cô ra.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, khàn giọng cười khẽ: “Như thế này trông còn đẹp hơn cả lúc trang điểm.”
Anh kéo gương hóa trang qua cho cô xem.
Giang Nhiễm quay sang gương nhìn một chút, thấy đôi môi của mình trơn bóng, hồng nhuận, còn vì lúc nãy động tình mà gò má đỏ bừng, so với lúc thoa son trét phấn càng quyến rũ hơn. Dáng vẻ kia, so với lúc mới ra khỏi phòng làm việc, đã hoàn toàn trở thành một cô gái nhỏ xinh đẹp rạng rỡ đang trong thời kì yêu đương.
Nhưng ngoài miệng cô vẫn không thừa nhận, cất gương lại, sẵng giọng: “Mau đi thôi, nơi này có rất nhiều người quen hay lui tới…. Nếu thấy em trong xe thì không tốt đâu.”
Tiêu Mộ Viễn khởi động xe, cười khẽ một tiếng: “Hôn môi với chồng mình thì có gì không tốt chứ?”
Xe chạy như bay trên đường cái, Giang Nhiễm mở nhạc, lười biếng dựa vào ghế.
Cô nói: “Em phát hiện dạo gần đây số lần anh tự mình lái xe nhiều hơn hẳn trước kia đấy.”
Tiêu Mộ Viễn nhàn nhạt đáp: “Thế à?”
Giang Nhiễm cười: “Đúng vậy. Chẳng lẽ anh không nhận thấy sao?”
“…..” Anh đương nhiên là biết rồi.
Mỗi lần xuất phát đều theo thói quen sắp xếp tài xế và trợ lý đi cùng nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi.
Hình như là từ sau khi phát sinh quan hệ thân mật, khi chỉ có hai người bọn họ, anh sẽ không muốn có người thứ ba ở đây.
Tiêu Mộ Viễn dẫn Giang Nhiễm đến một trung tâm chuyên bán đồ cao cấp, trợ lý đã sớm liên hệ với cửa hàng bên này rồi.
Một chuỗi các cửa hàng trang sức đều đã chuẩn bị thật tốt để nghênh đón Tiêu thiếu gia.
Thật đúng dịp chính là, hai người vừa mới ra khỏi thang máy thì gặp Chu Lê và bạn của cô ta.
Lúc vừa nhìn thoáng qua bọn họ, Giang Nhiễm đã muốn làm bộ như không thấy.
Nào biết Chu Lê đã đi xa mấy bước đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng nhìn Tiêu Mộ Viễn, gọi: “Anh Mộ Viễn!”
Cô ta chạy tới trước mặt Tiêu Mộ Viễn, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Chuyện ầm ĩ với Giang Nhiễm tối qua vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, nên chuyện gặp phải Chu Lê bây giờ đối với anh không phải chuyện tốt gì.
Chu Lê thân mật hỏi: “Anh Mộ Viễn, anh cũng tới đây để dạo phố hả?”
“Ừ, đi cùng với chị dâu của em.” Tiêu Mộ Viễn ôm vai Giang Nhiễm.
Lúc này Chu Lê mới nhìn sang Giang Nhiễm, cười mỉm, nói: “Nếu đã trùng hợp như thế thì chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Giang Nhiễm mỉm cười: “Được thôi.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Bốn người cùng tiến vào một cửa hàng trang sức.
Nhân viên cửa hàng ân cần chào đón, đồng loạt cúi người chào: “Xin chào Tiêu tiên sinh, Tiêu phu nhân.”
Nhìn sang hai cô gái bên cạnh, bọn họ không biết còn có người khác vì lúc trước được thông báo rằng chỉ có hai vợ chồng.
Bảo vệ chặn Chu Lê và bạn của cô ta lại, thấp giọng xin lỗi: “Thật ngại quá, hôm nay không mở cửa buôn bán với bên ngoài.”
“……” Giang Nhiễm quay đầu lại nhìn một chút, biểu hiện trên mặt bình thản nhưng trong lòng đã sắp cười thành tiếng rồi.
Nhân viên cửa hàng này thật là đáng yêu quá đi! Cô phải quan tâm tới chuyện làm ăn của họ một chút mới được!
Chu Lê tức giận đến đen mặt: “Chúng tôi đi cùng nhau!”
Cô ta nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn, thanh âm như sắp khóc đến nơi: “Anh Mộ Viễn….”
Trước khi Tiêu Mộ Viễn lên tiếng, Giang Nhiễm đã nhàn nhạt tỏ thái độ: “Chúng tôi đi cùng nhau.”
Nhân viên kinh hãi đến biến sắc, vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Khi Chu Lê đang định mắng vài câu thì Giang Nhiễm đi tới bên cạnh, kéo tay cô ta cười nói: “Bọn họ chỉ là không biết thôi, đừng gây khó dễ cho nhân viên mà.”
Chu Lê nhìn Tiêu Mộ Viễn, thấy vẻ mặt anh nhạt nhẽo đứng đợi ở đó, không dám nổi cơn nữa.
Cô ta nén lại cơn giận dữ, miễn cưỡng cười cười: “Cũng đúng. Chị Giang nói phải lắm.”
Giang Nhiễm: “…..”
Chị Giang?…. Nghe cô ta gọi như thế, sao cô lại có cảm giác như liệt sĩ cách mạng vậy?
Mọi người đồng thời đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tiêu Mộ Viễn đi dạo phố, anh thật sự không hề có hứng thú gì với những thứ này. Mấy món trang sức rực rỡ muôn màu muôn vẻ kia ở trong mắt anh cũng không có bao nhiêu khác biệt.
Nhưng hôm nay là anh đặc biệt dẫn Giang Nhiễm đến đây mua đồ nên anh vẫn kiên nhẫn ở bên cô, nhìn cô đeo thử từng món.
Vốn chỉ định mua nhẫn, nhưng Giang Nhiễm lại bị hai chiếc vòng tay hấp dẫn đến không cất bước được.
Cô đeo thử từng chiếc rồi cho Tiêu Mộ Viễn xem: “Anh thấy cái nào đẹp?”
Tiêu Mộ Viễn nhìn lướt qua, nói: “Như nhau thôi mà.”
Giang Nhiễm mất hứng: “Anh đâu có nghiêm túc xem.”
Tiêu Mộ Viễn đưa mắt nhìn tay cô lần nữa, tỉ mỉ nhìn tới nhìn lui mấy lần, tuy rằng trong lòng anh vẫn cho là như nhau nhưng ngoài miệng lại nói: “Cũng đẹp.”
“Vậy em nên chọn cái nào nhỉ?” Giang Nhiễm phiền não hỏi.
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô: “Tại sao phải chọn? Mua hết không được sao?”
Giang Nhiễm: “…..”
Cô sai. Cô sai rồi.
Cô đã quên bây giờ mình là phu nhân nhà giàu, cho nên không cần phải lựa chọn giữa những món trang sức quý giá này.
Cô nhón chân lên, hôn lên mặt Tiêu Mộ Viễn một cái, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ông xã, vậy em lấy hết nhé!”
Tiêu Mộ Viễn cong môi, anh rất hưởng thụ dáng vẻ hài lòng này của cô.
Chu Lê đứng một bên nhìn hai người bọn họ, trong lòng chua đến mức muốn dời sông lấp biển.
Người anh luôn lạnh nhạt xa cách trong mắt cô, chưa từng có kiên nhẫn làm bạn với bất kỳ người phụ nữ nào.
Đích thân dẫn đi mua sắm như vậy lại càng chưa từng nhìn thấy….
Chu Lê bảo nhân viên trong quầy lấy một sợi dây chuyền ra, cô ta ướm lên cổ rồi đi sang một phía khác của Tiêu Mộ Viễn, hỏi: “Anh Mộ Viễn, anh thấy em đeo sợi dây chuyền này thế nào?”
Tiêu Mộ Viễn liếc nhìn rồi cất lời một cách nhạt nhẽo: “Cũng được.”
“Vậy anh Mộ Viễn, anh có thể mua cho em không?” Hai mắt cô ta tỏa sáng, e lệ nhìn anh.
Lúc chữ “được” ở bên mép suýt đã thốt ra, Giang Nhiễm ở bên cạnh mặt không biến sắc véo tay anh một cái.
Tiêu Mộ Viễn quay đầu nhìn cô, bỗng nhớ tới tối qua cô nói không được phép tặng quà cho Chu Lê….
Thật ra ở trong mắt anh thì đây không phải là tặng quà, chỉ là tiện tay trả tiền thôi.
Chu Lê: “Anh Mộ Viễn?”
Kỳ thực cô ta đã dự tính trước, cô biết Tiêu Mộ Viễn là người hào phóng, căn bản không quan tâm đến chút tiền này. Huống hồ, cô ta là em gái ruột của bạn thân anh.
Nhưng Tiêu Mộ Viễn lại nhìn về phía cô ta, lạnh nhạt đáp: “Để tôi gọi anh của em đến đây.”
Nói xong, Tiêu Mộ Viễn lấy di động ra, chuẩn bị ra ngoài gọi điện.
Sắc mặt Chu Lê hoàn toàn trở nên ngây ngốc.
Giang Nhiễm kéo tay Tiêu Mộ Viễn, cười nói: “Để em tặng cho Tiểu Lê đi. Nếu em ấy đã là em gái của anh thì cũng là em gái của em mà.”
“Được.” Tiêu Mộ Viễn tỏ vẻ em muốn làm thế nào thì làm.
Dù sao hiện giờ anh chỉ có một nguyên tắc, đó là không thể đắc tội với vợ.
Chu Lê: “…..”
Giang Nhiễm cười với Chu Lê: “Em thích gì thì cứ chọn đi, chị dâu sẽ tặng cho em.”
Chu Lê cắn môi, cười cực kỳ miễn cưỡng: “Cảm ơn…. vậy để em xem thêm chút đã….”
“Được. Em cứ từ từ xem nhé.” Giang Nhiễm cũng không quan tâm đến cô ta nữa, nắm tay Tiêu Mộ Viễn đi tới quầy trang sức khác.
Chu Lê bị giày vò một lúc, liền chủ động nói với bọn họ: “Ở đây không có thứ gì mà em thích cả…. em đi nơi khác dạo vậy….”
Giang Nhiễm hỏi: “Không muốn sợi dây chuyền ban nãy à?”
Chu Lê cười gượng: “Không muốn, trông cũng không đẹp lắm. Vậy em đi trước đây.”
“Được, đi thong thả.” Giang Nhiễm cũng lười giữ lại.
Sau khi Chu Lê và bạn thân rời khỏi đó liền tức giận đến nước mắt dâng trào.
Cô bạn ở cạnh khuyên nhủ: “Đừng có chấp với loại phụ nữ kia.”
Cô bạn biết cô ta đã chung tình với Tiêu Mộ Viễn từ lâu, lúc trước khi Tiêu Mộ Viễn kết hôn, cô ấy cũng phải an ủi cô ta rất lâu.
“Loại phụ nữ thích trèo cao đó, gặp phải công tử nhà giàu như Tiêu thiếu gia nên phải giữ cho chắc là đúng rồi….”
“Đúng là thứ độc ác, quẹt thẻ của đàn ông để tặng quà cho tớ, không biết xấu hổ!”
“Ôi…. loại phụ nữ này thật sự không đơn giản đâu, da mặt dày, bụng dạ đen tối, còn biết giả vờ làm người tốt nữa.”
“Trước đây có người nói hai người bọn họ sẽ ly hôn mà….” Giọng Chu Lê nghẹn ngào.
Nhưng bây giờ cô ta càng nhìn càng cảm thấy không hề có dấu hiệu sẽ ly hôn chút nào….
“Có lẽ chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ thôi, chẳng có bao nhiêu tình cảm đâu.” Cô bạn khuyên nhủ, “Cậu bảo anh cậu giúp một tay, tạo cơ hội cho cậu đi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận