Diệp Vãn đứng bên cạnh nghe vậy thì đi ra chỗ khác để hai người an tâm nói chuyện.
"Xem như phần thưởng cho phần thắng vừa rồi? Được… "
Lý Thúc Đồng đáp.
"Vừa rồi tiếng kèn Harmonica là ngươi thổi sao?"
Khánh Trần hỏi.
Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu có chút sửng sốt, bọn họ còn tưởng Khánh Trần muốn mượn cơ hội thắng cờ hỏi chuyện gì, ai dè lại hỏi về khúc ca này?
Khúc ca rất êm tai nhưng không thịnh hành ở bên ngoài. Cơ mà cũng đâu đủ để Khánh Trần lãng phí cơ hội trọng yếu như vậy.
Lý Thúc Đồng cười nhẹ, ngẩng đầu nói:
"Là ta, sao vậy, lần đầu nghe được giai điệu này sao?"
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Rất êm tai."
"Ừm…. "
Lý Thúc Đồng thấy đám người kia tán đi mới gật đầu trả lời:
"Đây là ca khúc do người sáng lập tổ chức của chúng ta sáng tác, lời cũng là hắn viết.”
Khánh Trần ngơ ngác nửa ngày, nói không nên lời. Hắn rất muốn nói: Ta đoán người sáng lập của tổ chức các ngươi có thể là người Địa Cầu a!
Người sáng lập này lại không biết xấu hổ a, còn đi đạo nhạc.
Chờ chút, chẳng lẽ đám người Lý Thúc Đồng không biết người sáng lập kia là xuyên qua?
Khánh Trần hỏi lại:
"Ngài có thể hát một khúc hoàn chỉnh cho ta nghe không? Ta muốn nghe."
Lý Thúc Đồng nói:
"Có thể, bất quá lời bài hát này không quá hoàn chỉnh. Theo thời gian dài dằng dặc, có vài chỗ đã bị thất truyền.”
"Không sao, ta chỉ nghe một chút thôi… "
Khánh Trần nói, hắn muốn xác nhận một chút, bài hát này có phải đến từ Địa Cầu không.
Lý Thúc Đồng ôm mèo to trên bàn vào trong ngực, sau đó nhẹ giọng hát nói:
"Trường đình bên ngoài, cổ đạo một bên, cỏ thơm bích không ngớt, gió đêm phật liễu tiếng địch tàn, trời chiều sơn ngoại sơn. Thiên chi nhai, địa chi giác, ly biệt có khi nhiều. . ."
Lý Thúc Đồng hát xong thì cười nói:
"Có không biết ca từ do hậu nhân tự thêm vào. Nghe ban đầu không phải như vậy, đã bớt đi mấy phần ý nghĩa rồi.”
Khánh Trần đứng lặng một lúc lâu, sau đột nhiên nói ra:
"Đổi thành tri giao nửa điêu tàn thì thế nào?"
"Tri giao nửa điêu tàn?"
Lý Thúc Đồng sửng sốt một chút.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy chỉ có năm chữ này mới xứng với bài hát.
Tiễn biệt tiễn biệt, người như ánh chiều tà, tri kỷ ở phía xa thiên nhai.
Thuở thiếu thời thoải mái cùng nhau uống, sinh mệnh nồng đậm như giữa hè.
Cũng không biết lần tiễn biệt nào sẽ là lần cuối, từ đây không còn gặp lại.
Lý Thúc Đồng phảng phất như thấy được mặt trời màu đỏ cam ở đường chân trời dù đang ngồi trong ngục giam, mà hảo hữu thì đứng từ xa vẫy tay với hắn.
Vẫy tay xong đã quay người rời đi.
"Cám ơn… "
Lý Thúc Đồng nói:
"Câu này bổ sung vào thật tốt, tựa như lời ca nguyên bản của bài hát này nay đã tìm lại được.”
"Không cần khách khí… "
Khánh Trần mặt dạn mày dày nhận lời cảm tạ này.
Lý Thúc Đồng nhìn ra ngoài:
"Có đôi khi ta thật rất thán phục, người sáng lập kia đúng là kinh tài tuyệt diễm. Nghe nói bài hát năm đó hắn sáng tác ra nhiều vô số. Mỗi một bài đều là kinh điển truyền thế. Bất quá vào lúc kỷ nguyên trước kết thúc đã bị thất lại, chỉ còn một ca khúc không đầy đủ như vậy mà thôi.”
"Chỉ còn một bài? Vậy đúng là đáng tiếc… "
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, Lý Thúc Đồng trực tiếp đề cập tới kỷ nguyên trước, chỉ sợ vị tiền người xuyên việt kia đã là sự tồn tại từ rất lâu rồi.
Kỷ nguyên không phải một đơn vị thời gian mà dùng để nói về một văn minh.
Xem ra, nhân loại nơi này từng trải thay đổi của một kỷ nguyên, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì thôi.
"Còn một bài nữa chỉ biết tên nhưng không biết giai điệu. Các tiền bối đã tìm kiếm qua rất nhiều di chỉ vẫn chẳng có manh mối gì… "
Lý Thúc Đồng lắc đầu nói.
Khánh Trần chần chờ hai giây, sau đó hỏi dò:
"Bài đó tên là gì?”
Lý Thúc Đồng nhìn hắn một:
"Canon."
Nếu nói trước đó Khánh Trần vô cùng hoài nghi thân phận của người sáng lập thì bây giờ hắn đã có thể hoàn toàn khẳng định.
Bất quá Canon chỉ là một trong rất nhiều tác phẩm giao hưởng thôi. Tỷ như Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven hay Goldberg Variations của Bach.
Nếu đối phương thật sự tới từ Địa Cầu mà nói, giai điệu kia hẳn là Canon cung Rê trưởng của Pachelbel.
Khánh Trần suy nghĩ, lấy thái độ của Lý Thúc Đồng với người sáng lập kia, nếu hắn có thể giao bản Canon cho đối phương, có khi nào đổi được con đường đi tới cảnh giới siêu phàm thoát tục kia chăng?
Hắn không xác định, thậm chí không có cách nào giải thích bản thân lấy đâu ra giai điệu đó.
Chờ chút đã, hiện tại Khánh Trần cũng không nhớ rõ điệu nhạc Canon kia, cứ chờ về rồi cân nhắc lại sau.
Nói chuyện xong, Khánh Trần trực tiếp xuyên qua đám người đi tới khu đọc sách. Hiện tại hắn rất cần ngủ bù, không cần ăn cơm, chỉ muốn ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Chương 19: Có Người
Cám ơn bạn bakatora, zelld242 đã mở hàng cho mình nha! :p
---
So với lần xuyên qua trước thì lần này Khánh Trần bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn chờ đợi thế giới vỡ vụn đi rồi hồi phục lại tựa như đang đợi tỉnh một giấc mộng trưa.
Trong phòng ngủ nhỏ hẹp chật chội, Khánh Trần vẫn đang ngồi trên giường với tư thế cũ. Ngoài phòng là ban đêm, tay hắn vẫn cầm dao róc xương như cũ.
Hết thảy phảng phất như chưa từng xảy ra.
Khánh Trần nhíu mày, hắn móc điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua thời gian.
Năm 2022, ngày 28 tháng 9, 12:00:01.
0,01 giây.
Hắn nhớ rõ, bản thân xuyên qua vào luc 12:00:00, ngày 28 tháng 9, năm 2022.
Nói cách khác, hắn ở thế giới kia hai ngày, nhưng ở Địa Cầu chỉ có một giây thôi.
Điều này cũng có nghĩa, đợi khi hắn xuyên lại, bên kia cũng chỉ mới qua có một giây?
Đây cũng là quy luật của tất cả người xuyên việt.
Không biết vì sao, Khánh Trần nghĩ tới đây thì thở phào nhẹ nhõm. Như vậy hắn không nghĩ cách biện pháp giải thích với người khác vì sao cứ cách một đoạn thời gian hắn lại mất tích.
Đây là một loại cảm giác phi thường quỷ dị xa cách, phảng phất như thế giới hắn ở bây giờ hề chân thực.
Khánh Trần cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, dấu xanh tím vẫn còn ở đó.
Đường vân màu trắng đã thay đổi, đếm ngược 47: 59:45.
Đếm ngược 47:59:44.
Đếm ngược lần này là 48 giờ, hai ngày.
Chỉ có thế này mới chứng minh cho hắn thấy mọi thứ hắn trải qua đều vô cùng chân thật.
Hắn thật sự đã từng đi tới một nền văn minh cơ giới. từng gặp một người tên Lý Thúc Đồng, bị một người tên Lâm Tiểu Tiếu thử thách bằng ác mộng, cũng gặp một tên Lộ Quảng Nghĩa thiểm cẩu.
Nơi đó có một Diệp Vãn trầm ổn, còn có một con mèo to kỳ quái.
Trong lúc Khánh Trần đang suy nghĩ, di động hắn vang lên tiếng chuông, phía trên là số điện thoại xa lạ.
"Alo, xin chào… "
Khánh Trần nói.
"Chào, ta gọi từ đồn công an đường Vương Thành. Là thế này, phụ thân ngươi tụ tập đánh bạc bị bắt, phiền ngươi tới một chuyến… "
Đầu dây bên kia là thanh âm một cô gái.
Khánh Trần sửng sốt, tính toán thời gian thì cách lúc hắn vừa tố cáo chẳng lâu, không ngờ đồng cảnh sát lại gọi tới nhanh như thế.
"À, ta tới đó làm gì?"
Khánh Trần hỏi.
"Căn cứ quản lý trị an, hắn bị bắt cần nộp tiền phạt. Mời ngươi tới làm thủ tục một chút "
Tiểu tỷ tỷ trực ban ở đồn công an nói.
"Không được, ta không đi, xin các ngươi hãy nghiêm trị hắn đi. Căn cứ quản lý trị an, tình tiết nghiêm trọng sẽ bị giam trên mười ngày, dưới mười lăm. Phạt từ 500 đến 3000 đồng. Mong ngài cứ xử phạt hắn, cám ơn… "
Khánh Trần lắc đầu nói.
Đối phương sửng sốt hỏi:
"Không phải ngươi là con của hắn sao?"
Khánh Trần đáp:
"Ta là người báo án, ta không phải con của hắn, ta chỉ là Khánh tiên sinh, một người dân tâm huyết với xã hội."
Tiểu tỷ tỷ:
"? ? ?"
Khánh Trần không do dự nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Phụ thân hắn bị gia, ít nhất 10 ngày, trước lần xuyên tiếp theo hắn không cần thấy đối phương.
Không biết vì sao, nghĩ tới đây Khánh Trần lại cảm thấy có chút vui vẻ và nhẹ nhõm.
Đối với một thiếu niên mà nói, phụ thân bị tạm giam sẽ khiến hắn vô cùng sụp đổ.
Đa số thiếu niên đều xem phụ thân mình như tấm gương. Một khi phát hiện cha mình làm việc xấu, không còn tôn nghiêm thì trong lòng không cách nào còn được như trước.
Khánh Trần hít sâu một hơi sâu, từ từ nằm trên giường. Hắn mở điện thoại ra, nhìn lịch sử trò chuyện trên Wechat của mình cũng không nhận được tin nhắn của mẫu thân.
Không biết vì sao, có lúc hắn thật sự muốn quay lại ngục giam kia.
Dù đó là một thế giới có vô số nguy hiểm ẩn tàng.
Trời đã rạng sáng, Khánh Trần không chút buồn ngủ.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ, chỉ có màn hình điện thoại di động chiếu lên gương mặt của hắn.
Di động phát điệu nhạc Canon, được hắn nhớ hết vào trong đầu.
Thứ này đối với Lý Thúc Đồng mà nói là tiếc nuối cả đời, nhưng đối với Khánh Trần mà nói lại là cửa sau.
Có lẽ vì sự khác biệt mà bên kia có thứ Khánh Trần vô cùng mong muốn.
Nhưng hắn làm sao để đưa đoạn nhạc này cho Lý Thúc Đồng đây?
Rồi nên giải thích về lai lịch của đoạn nhạc này thế nào.
Chuyện này chắc chắn có nguy hiểm, dù Khánh Trần không sợ nguy hiểm nhưng hắn sợ nguy hiểm không đáng có.
Cho nên, trước khi đưa điệu nhạc này cho Lý Thúc Đồng, hắn cần xác định giá trị của điệu nhạc này với đối phương!
Cuối cùng, hắn vẫn không đợi được điện thoại từ mẹ hắn.
Ngày đầu tiên sau đếm ngược, 7 giờ rưỡi sáng.
Khánh Trần thay xong đồng phục trắng xanh đan xen, vừa đi ra cửa vừa ăn mì ăn liền.
Trường học của hắn năm nay chia thành ba cơ sở, chỉ cách nhà hắn năm phút đi xe, băng qua một con đường nhỏ là đến nơi.
Trên đường đến đến trường, mùi thơm của các quầy ăn sáng bay ra thoang thoảng, khách bộ hành sẽ ngồi xuống bàn ăn một tô súp cay hoặc sữa đậu nành..
Bánh quẩy vừa chiên xong màu vàng giòn xốp, trứng luộc nước trà sau khi bóc vỏ bóng lưỡng sáng long lanh.
Nhưng Khánh Trần không có tiền, hắn đã dùng số tiền tiết kiệm có hạn mua sắm vật tư cả rồi.
Cho đến bây giờ việc này vẫn khiến hắn vô cùng ê răng, cơ mà hắn không hối hận, dù sao khi đó hắn đâu biết bản thân sắp phải đối mặt với cái gì.
Lớp 3 năm 2 (Lớp 11 số 3), học sinh trực nhật đang quét dọn, mùi nước lau sàn vẫn còn.
Khánh Trần ngồi ở hàng cuối, lúc này Nam Canh Thần ngồi cùng bàn với hắn thần sắc vội vã đi vào phòng học, mặt mày khẩn trương.
"Hôm qua Đỗ lão sư thấy ta trốn học, sau đó có nói gì không?”
Khánh Trần thấp giọng hỏi.
Kết quả Nam Canh Thần vốn không yên lòng, như không nghe rõ mà hỏi lại:
“A? Cái gì?"
"Không có gì… "
Khánh Trần lắc đầu:
"Sao trông ngươi bối rối vậy?"
"Bối rối?"
Nam Canh Thần có chút kinh ngạc:
"Không có a."
Khánh Trần không hỏi thêm, đối phương không muốn nói thì thôi.
Sau một lúc im lặng, đột nhiên Nam Canh Thần hạ thấp giọng hỏi:
"Khánh Trần, nếu ngươi gặp chuyện đặc biệt quỷ dị, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Quỷ dị?"
Khánh Trần có chút sửng sốt, sau đó quan sát tỉ mỉ Nam Canh Thần, hắn chần chờ một lát rồi hỏi:
"Cụ thể là chuyện gì?”
"Ta cũng không biết là chuyện gì, dù sao cũg rất quỷ dị… "
Nam Canh Thần nói ra.
"Vậy thì báo cảnh sát đi?"
Khánh Trần nghiêm túc nhìn Nam Canh Thần.
Chỉ thấy hai mắt Nam Canh Thần sáng lên:
"Đúng rồi, báo cảnh sát! Khánh Trần, nhà ngươi có ai quen biết người trong đồn công an không?"
"Có a… "
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Đêm qua cha ta đánh bạc bị bắt vào đó.”
Nam Canh Thần:"? ? ?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận