Tôi nghĩ rằng phụ nữ ai cũng giống nhau cả. Chẳng phải nói quá nhưng chắc không có anh em đàn ông nào khi yêu mà không bị hỏi đến chóng mặt mấy câu đại khái như "anh có yêu em không?", "anh yêu em nhiều thế nào?" hoặc "anh sẽ yêu em bao lâu?".
Thề có Chúa là những câu hỏi như thế này sẽ lặp đi lặp lại cả đời. Và cánh đàn ông đa phần là sẽ phát điên vì những nghi vấn không bao giờ có hồi kết như vậy của người phụ nữ ở bên cạnh họ. Số trời, đàn ông và phụ nữ vẫn gắn với nhau như vậy.
Thật sự thì ban đầu tôi thấy phụ nữ thật phiền phức. Đàn ông không bao giờ quan trọng yêu nhiều hay yêu ít, với giống đực thì chỉ có ranh giới giữa yêu hay không yêu thôi. Cái ranh giới ấy nó còn mỏng hơn cả khói thuốc lá.1
Cho đến khi thật sự trải qua vài cuộc tình, tôi mới hiểu rằng phụ nữ có bản tính cả nghĩ và bất an nhất trên đời. Hiểu được điều này rồi tôi mới bắt đầu từ bỏ việc cố hiểu phụ nữ. Hoá ra sách nói đúng, phụ nữ chỉ để yêu chứ không để hiểu, và lớn chuyện là đàn ông ít ai hiểu được điều này, đó là bi kịch lớn nhất dẫn tới việc cãi vã hay đổ vỡ chỉ với những lý do vặt vãnh.
Hôm nay nàng lại hỏi tôi, rằng tôi yêu nàng nhiều không?
- Nhiều em ạ! Anh luôn yêu em nhiều!
- Nhưng yêu nhiều là bao nhiêu anh?
Đa phần cánh đàn ông sẽ phớt lờ hoặc trả lời miễn cưỡng cho xong. Thế nhưng tôi bắt đầu ôm nàng vào lòng như ôm một con mèo nhỏ, để hơi thở ngọt vị sô cô la phải vào cổ tôi ngứa ngáy. Tôi bắt đầu từ chuyện tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về nàng. Từ những gì người khác có thể nhìn thấy bề ngoài lẫn những thói quen mà chỉ khi ở bên nhau nàng mới bộc lộ. Nàng sẽ cười khúc khích và thi thoảng rảnh tay thì dùng ngón trỏ khẽ vẽ lên ngực tôi.
- Quay lại vấn đề, bây giờ đến lượt anh hỏi, em yêu anh nhiều thế nào?
- Nhiều từ mặt đất đến mặt trời!
- Vậy đó, anh yêu em nhiều từ mặt đất đến mặt trời, và từ mặt trời quay trở lại...
Tôi sẽ nói nhiều điều với nàng. Sau đó nàng sẽ ngủ thiếp đi. Tôi thấy nàng cảm thấy hạnh phúc, vì gương mặt nàng sẽ vẫn đượm lại nét cười.
Phụ nữ mà, chỉ cần cho nàng biết rằng ta đã say mê nàng thế nào, đã cần nàng và muốn ở cạnh nàng ra sao là nàng sẽ chẳng khác gì một nàng công chúa tựa vào ta vô điều kiện. Chỉ có đàn ông mới có thể chữa căn bệnh bất an của phụ nữ, và chỉ có kiên nhẫn nói yêu nàng mỗi ngày, thổ lộ với nàng mỗi khi nàng hỏi, mới có thể khiến nàng yên bình.
Đôi lúc tôi thấy cũng cần nhẫn nại để nói những lời tỏ tình. Là đàn ông, vững chãi trên đời cũng chỉ là để chở che một người phụ nữ say ngủ trong vòng tay khi bên ngoài cánh cửa nhà đang giông bão.
- Cade -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận