Yêu nhau một tháng là khi anh luôn coi em là số một. Đi đâu cũng kè kè nắm chặt tay nhau như thể cứ hở ra là lạc mất người yêu. Hễ mà em có đi một mình là kiểu gì cũng nhắn tin, gọi điện liên tục, "Em về chưa?", "Đang ở đâu rồi?", "Nhỡ người ta bắt mất con nhợn của anh thì sao?" khiến em nhiều khi vừa buồn cười vừa thương. Yêu một năm, không còn những ngày lo lắng vu vơ cho nhau mà thay vào đó là sự quan tâm thực tế hơn, là hành động nhiều hơn lời nói. Em có đi đâu một mình anh đều hỏi có cần anh đón không, em có ốm nhẹ là đã có anh mang thuốc đến.
Yêu nhau một tháng, đi đâu cũng nắm tay nhau như kiểu chủ quyền: "Người này là người yêu tôi đấy". Vậy mà, yêu nhau một năm không còn cái nắm tay thật chặt giữa phố đông, mà chỉ còn những lời giục nhau nhanh chân kẻo muộn, là cái áo trùm ngang đầu che cho em khỏi nắng. Nhiều lần tủi thân trách anh sao đi nhanh thế, anh chỉ cười bảo, "Không kéo em đi nhanh nhỡ người ta cướp mất con nhợn của anh thì sao?".
Yêu nhau một tháng, là khi vừa gặp nhau xong đã kêu nhớ nhung, lúc nào cũng chỉ muốn được ở cạnh bên nhau. Thỉnh thoảng sến súa gửi cho nhau vài câu nói copy từ phim Hàn rồi ngồi cười cả buổi. Yêu nhau một năm, một ngày hay vài ngày không gặp cũng không còn là chuyện quan trọng. Thậm chí dù có nhớ vẫn cố gắng không kêu than. Bởi đơn giản cả em và anh đều hiểu ai cũng có công việc riêng của mình, ai cũng bận rộn, cũng hối hả. Miễn là đừng quên nhau giữa những bộn bề thường nhật ấy, đêm về vẫn kịp chúc nhau một vài câu ngủ ngon, vẫn kịp hỏi han nhau, "ngày hôm nay thế nào".
Yêu nhau một tháng là đi ăn, anh nhường em hết mức. Cho dù em có giục anh mau ăn đi, thì anh vẫn chỉ chống cằm mà cười "nhìn người yêu anh ăn thì đủ no rồi" khiến em vừa ngại vừa bực. Đi ăn mà một người ăn, một người nhìn thì ăn sao nổi! Yêu nhau một năm, đi ăn cũng không cần phải giữ kẽ, mà có khi tranh nhau ăn đến là buồn cười. Rủ nhau đi đâu cũng lề mề bắt anh chờ dưới cửa. Mỗi lần buồn chán lại mè nheo bắt anh đi shopping cùng để có người vừa trả tiền vừa xách đồ. Mỗi lần giận dỗi, anh đều mặc kệ cho đến khi em phát chán mà ỉ ôi "Thôi chúng mình làm lành đi!".
Yêu nhau một tháng, là anh lúc nào cũng cố gắng tỏ ra tâm lý, chiều chuộng, còn em hết mực dịu dàng, duyên dáng. Rủ nhau đi shopping, em vẫn còn tranh trả tiền với anh, đi đâu chơi cũng không để anh chờ quá 3 phút. Lúc nào cũng cố gắng hoàn thiện bản thân mình để đối phương không cảm thấy thất vọng. Yêu một năm, bao nhiêu thói xấu cứ dần dần bộc lộ, phàn nàn về nhau, chê trách về nhau cũng ngày càng nhiều. Cơ mà chẳng hề chi khi cả hai đã hiểu về nhau, chấp nhận nhau từ cả những thói xấu ấy, để vì nhau gìn giữ tình yêu này.
Yêu nhau một tháng, là dù có cãi nhau đến điên đầu và người sau lè lè là em thì anh vẫn luôn phải đứng ra nhận lỗi trước. Thế nên em hay được đà giận dỗi, để rồi khi anh huơ huơ phong chocolate làm lành là lại đâu vào đấy. Nhiều khi cứ nghĩ yêu nhau một tháng mà như cả một đời. Yêu nhau một năm, là cãi nhau anh không chịu nhường em nữa, tranh luận đến cùng, cãi nhau chán anh lại bỏ đi, để lại mình em, không dỗ dành, không còn an ủi, tự mà thương lấy mình.
Yêu nhau một tháng thấy cái gì cũng đẹp, yêu nhau một năm những thứ xấu xí bắt đầu hiện ra, nhưng vẫn chấp nhận, dù thế nào cũng bên nhau. Yêu nhau một tháng cứ nghĩ: "Thôi cứ yêu đi, đến đâu thì đến", yêu một năm rồi bắt đầu những dự định tương lai xa xôi hơn.
Thôi thì chúng ta cứ yêu nhau thôi anh nhỉ, được bao lâu đâu mà nghĩ ngợi nhiều!
Yêu nhau một tháng - yêu nhau một năm, lắm chuyện thật buồn cười!
- Cát Cánh -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận