Dạo gần đây, cuộc sống của tôi chỉ lặp đi lặp lại hai việc. Một là cuộc tròn trong chăn nhâm nhi một cuốn sách đã cũ, đọc không biết bao nhiêu lần rồi: hai là ngồi ru rú một góc trong quán cà phê vắng người với đứa bạn nào đó, nhưng phải là thân thiết. Lạ thật, cứ xoay quanh hai việc này nhưng bản thân lại không thấy nhàm chán chút nào.
Cũng dạo gần đây, bạn bè ngồi với tôi than phiền nhiều về cuộc sống, bạn không thể vui nổi vì những lời mà người khác nói. Bạn bảo những lời người ta cứ rỉ vào tai chẳng thể nào mà không nghĩ, rồi không buồn. Suốt một thời gian khá dài, bạn ôn tất thảy những lời nói đó mà sống như một kẻ-sống-nhờ-suy-nghĩ.
Hai lăm tuổi, bạn bảo cuộc sống chưa thực sự ổn định, đến giờ vẫn một mình một lối đi về trong khi con nhà người ta đã có công việc tốt, thu nhập cao, chồng con đuề huề. Ba mẹ hằng ngày vẫn dội vào đầu bạn những điều như thế. Bạn than thở không nghĩ sao được, rồi nỗi buồn cứ thế mà bén rễ.
Tôi hỏi bạn có hài lòng với những gì đang có không. Bạn gật đầu bảo có. Vậy đấy, bạn bằng lòng với những gì mà mình đang có, bạn có một đam mê để theo đuổi, dù lương không cao, dù không bằng người ta, bạn chưa có người thương không phải vì bạn ế mà bạn chọn cuộc sống độc thân. Bạn hạnh phúc với những gì mình có thì điều mà người khác nói liệu rằng có thực sự quan trọng. Bạn sống cuộc đời của bạn chứ không phải sống cuộc đời mà người khác nói cần-phải-thế.
Mỗi người chúng ta sinh ra đều có một cuộc sống riêng theo cách mà bản thân mình chọn lựa, không phải theo cách mà người khác hướng tới. Niềm vui cũng vậy, vui hay không là do chính bản thân mình. Tự lòng mình thấy vui thì sẽ vui. Đơn giản vậy thôi nhưng nhiều người vẫn mắc kẹt giữa niềm vui trong suy nghĩ của người khác.
Không chỉ bạn tôi rơi vào tình cảnh vui buồn cũng phải lệ thuộc vào người khác như vậy, tôi nghĩ có rất nhiều người khác từng rơi vào hố sâu này. Điều này cũng không khó để lý giải, cũng không phải họ không đủ lập trường, chỉ là vì đến một độ tuổi nào đó những điều mà chúng ta có thể có mà chưa có được sẽ loay hoay trong nhiều cảm xúc.
Nhưng cuộc đời mà chúng ta sống chỉ có một, niềm vui thì nhiều và nỗi buồn cũng không qua ít. Vậy hà cớ gì chúng ta cứ phải phó mặc vui buồn cho người khác. Như thế chúng ta đang đánh mất đi những niềm vui bình dị, những an yên chân thật mỗi ngày.
Bởi vậy, dù còn trẻ, dù đi qua ngưỡng tuổi trẻ hay ở cái dốc bên kia của cuộc đời thì hãy nắm chặt niềm vui trong lòng bàn tay mình.
- Phong Linh -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận