Gửi anh! Người đã từng yêu em!
Có ai đó đã từng nói: "Những thứ mình không thấy rõ, hãy cứ để nó tiếp tục mơ hồ, có một vài chuyện, một vài người, nhìn thấu đáo, triệt để quá, ngược lại sẽ càng chịu nhiều tổn thương" .
Có lẽ nên như thế, đôi khi nhìn thấu tâm tư, thấu tình cảm của một vài người rồi, bản thân sẽ thấy hụt hẫng biết bao nhiêu. Có đôi khi là sự từng trải của một trái tim đã bước qua quá nhiều nỗi đau.
Vì yêu thương là không bao giờ đủ. Nếu không thể thấy rõ, không thể thấu hiểu nổi, không thể cảm nhận được những yêu thương, những trân trọng thì lựa chọn sáng suốt nhất của người trong cuộc là hãy buông tay...
Đừng để đến khi biết một sự việc, một con người một cách rõ ràng, rành mạch đến chân tơ kẽ tóc rồi mới muốn buông bỏ, lúc ấy có lẽ sẽ buông nhubgw là buông tay kèm theo một tiếng thở dài. Thà để lại trong nhau những ký ức đẹp, những kỷ niệm tốt đẹp, bởi "tình chỉ đẹp khi còn dang dở", bởi vậy với đoạn ký ức đau thương đó, hãy để nó ngủ yên, còn hơn là cứ đào xới những ngày xưa cũ lên để rồi trái tim lại hẫng thêm một nhịp.
Nhớ ra cuộc hẹn với người cũ. Lạ thật, bình thường, mỗi sáng đều phải check note mới biết được lịch làm việc hay địa điểm ăn uống, hẹn hò trong ngày, ấy vậy mà cuộc hẹn với người cũ, không note, không nhắc nhở, dù chưa đến giờ hẹn, vẫn vội vàng sửa soạn, trang điểm, đến quán cà phê quen thuộc, góc ngồi quen thuộc.
Mười phút, hai mươi phút, một tiếng đồng hồ trôi qua, bóng dáng người quen cũ không thấy đâu, vẫn cho rằng chắc là kẹt xe, chưa đến kịp hoặc giả người ta còn đang dở dang công chuyện, sẽ đến ngay thôi. Tâm trạng cứ nhấp nhổm không yên, thỉnh thoảng lại hướng mắt ra cửa chỉ mong tìm thấy hình bóng quen thuộc, nhưng cuối cùng vẫn không-thấy-đâu.
Lúc chờ đợi là khi trí óc được thoả sức tưởng tượng và muôn ngàn giả thiết được đưa ra, nhưng trong đó chẳng hề có giả định nào mang tên: "Anh không đến!" bởi ta cứ có niềm tin tuyệt đối vào một người dù đó là người đã cũ. Đá đã tan hết, cà phê đã cạn, chút hụt hẫng khi người không đến nhưng rồi cũng qua mau.
Có một cuộc hẹn giống như cơn mưa mùa hạ, bay lạc về nơi này, đất đai cằn cỗi như hấp hối, vội vã, hối hả đón lấy thứ nước mát trong lành, nhưng chưa được bao nhiều thì lại phải nhận lấy những ngày nắng rát da rát thịt.
Khi tổn thương, hẳn nhiên là ta sẽ làm một điều gì đó đánh lạc hướng niềm đau đớn kia đi. Ví dụ như là uống rượu tiêu sầu, ví dụ như là tâm sự với một ai đó, ví dụ như là tìm đến biển lớn, hét lên thật to để vung vợi đi tất cả... Nhưng có một người, ngồi lại chính nơi ấy, ngẫm nghĩ lại tất cả?
Có lẽ người ấy còn quá bận lòng với những-người-không-phải-ta, có lẽ người ấy đã quên cuộc hẹn với ta. Có khi nào ta đã bị lãng quên?
Ngày vẫn trôi về phía cũ, và yêu thương hãy cứ để đó, không cần bới móc lên làm gì nữa. Có đôi khi, yêu thương chỉ là yêu thương thế thôi, nhìn vào mắt nhau, lặng im và thấu hiểu, tình yêu, chỉ cần cảm nhận thôi, là đủ. Đôi mắt sẽ nói lên tất cả, yêu đấy, thương đấy nhưng ta đâu còn thuộc về nhau. Và ánh mắt ấy, đâu có chạm vào nhau thêm một lần nào nữa.
Chỉ là một cuộc hẹn dang dở thôi mà. Người không còn bận tâm đến ta, hà cớ gì ta phải lưu luyến người?
Thôi thì yêu thương, hãy cứ để đó.
- Đan Tây -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận