- Trang Chủ
- Truyện Việt Nam
- Gửi Cho Tuổi Trẻ
- Chương 8: Người ta đâu muốn bên tôi chỉ muốn xa... (*) (Ngoại truyện: Ai gửi cho ai?)
"Người ta đâu muốn bên tôi chỉ muốn xa..."
Câu hát chuyển thể từ một đoạn nhạc Trung lại được vang lên lần nữa giữa căn phòng vốn từng được trả lại sự im ắng. Và chủ nhân chiếc điện thoại hình như chẳng còn hứng thú muốn dừng lại đoạn nhạc này. Cũng phải thôi, đúng người, đúng tâm trạng làm sao tắt đi được?
An thích Quân, thích được hai năm bảy tháng rồi. Nó cũng không hiểu vì sao mình có thể kiên trì đến vậy. À, nhưng sẽ chẳng còn thời gian bao lâu nữa An sẽ chẳng còn thấy gương mặt quen thuộc kia. Vì sao ư? Đơn giản thôi, vài ngày nữa là cậu bạn đi du học rồi.
An buồn chán bật lại đoạn nhạc Trung nhẹ nhàng lại đầy tâm trạng kia. Chị Trương Linh thật giỏi, chị dịch rất sát bản Trung lại có giọng hát rất trong, chị hay up những bài hát đấy lên YouTube, hình như rất nhiều người thích. An cũng rất hâm mộ chị, bản cover "Anh ấy không yêu tôi này" có lẽ là bài mà An ấn tượng nhất khi nghe lời chị hát. Rất hay, rất sâu lắng...
"Trót yêu người
Chỉ yêu người
Mà dường như tình yêu ấy vẫn lặng câm..."
Thật giống cô bé mà An quen, rất quen hồi lớp chín phải lòng cậu bạn lớp bên. An chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, và chính nó cũng chẳng bao giờ ngờ điều đấy sẽ xảy ra với mình. À có lẽ đó là vào một ngày thu tháng tám khi năm học lớp chín bắt đầu. An còn nhớ rõ lắm khi nó cùng cô bạn thân là Hà đi xem trận đấu bóng rổ được tổ chức giữa hai lớp chọn A1 và A2. Nghe nói lớp bên có nhiều bạn rất giỏi, trận đấu lại được phổ biến rất nhiều trong những tháng hè rảnh rỗi nên hầu hết mọi người ở hai lớp và nhiều anh chị khóa cũ cũng đến xem.
Và đúng là rất hoành tráng. Lớp bên đúng thật có nhiều người mạnh. Thậm chí có vẻ nhỉnh hơn lớp An một xíu vậy nhưng có vẻ suốt ba tháng hè tập luyện nên lớp An hiệp một có vẻ ghi điểm rất nhiều, cách đội bạn khoảng bốn, năm quả. Quả thật hiệp một A2 rất sung sức, mọi người hầu như đều hét ầm ĩ khi mỗi quả bóng vào, hòa vào trong tiếng hét đó có cả của An. Nó không am hiểu bóng rổ, nhưng ai chẳng vậy, chủ yếu là vui, chỉ cần thấy bóng lọt lưới đội bạn không phải là bên mình ghi điểm sao? Quá hay rồi.
Sang đến hiệp hai, đội bạn thay người, đó là một cậu bạn cao ráo, có nước da ngăm đen nhưng hơi gầy. Cậu bạn mặc chiếc áo số bảy sau đó chạy vội vào sân. Có vẻ như cậu chính là nơi tiếp thêm tinh thần sang bên đội bạn. Mọi người trong đội cười lớn, hú hét ầm ĩ đập tay nhau như thể bây giờ mới là bắt đầu trận đấu. Và đúng như vậy thật. Chỉ mới tám phút đã cân bằng tỉ số, cậu bạn lách rất giỏi, chơi rất say mê lại tập trung. Bản thân An cũng phải để ý đến con người kì lạ ấy, như thể bóng rổ là tất cả những gì cậu để tâm, như thể con người cậu sinh ra là để đuổi theo quả bóng vậy. Hình ảnh rất đẹp....
Lớp A1 thắng, mọi người cho đó là điều đương nhiên vì tám năm gần đây, về thể thao và học tập A1 về nhì thì chả lớp nào về nhất. Đám đông dần giải tán, hình như mấy đứa bên lớp An không phục, hằn học nói gì đó với cậu bạn bên kia, sân bóng vắng người chỉ còn lại nhóm nhỏ tập trung một góc đối diện chỗ An và Hà. Ở bên cạnh, Hà có vẻ sốt ruột, biết vì sao được, thằng "bạn trai" nhỏ có vẻ đang định gây gổ với người đội bạn.
Trận đấu có vẻ chưa kết thúc, mọi người chơi tiếp, chỉ là hình như thái độ lại chẳng thể ôn hòa như hồi đầu. Trong lúc cậu bạn mặc áo số bảy đang định ném bóng vào rổ thì Huy từ đâu đẩy cậu bạn vốn đang đà nhảy rồi đập mạnh đầu vào quả bóng khiến bóng bay mạnh trúng đầu An đang ngồi gần đấy. Hỡi ôi, số phận thật đáng sợ, An lại là người ăn trọn trái bóng theo lực của "bạn trai" của bạn thân nó. Khổ thân nó, máu cam bắt đầu chảy xuống khiến Hà chỉ kịp cãi nhau cái gì đó với "bạn trai" rồi lôi An vào phòng y tế. Hình như trên sân cũng có người phải khiêng về phòng y tế vì đau ở chân. Huy có lẽ là người nên cảm thấy tội lỗi nhất!
Phòng y tế cách sân bóng rổ không xa lắm nhưng cảm giác mọi thứ đảo lộn thật khiến An nôn nao. Nó bất lực ngẩng đầu lên trời để tránh máu mũi chảy xuống. Đến nơi, Hà vội đưa An đến giường nghỉ rồi kể lại mọi chuyện với cô y tế. An đợi Hà xong mới kéo nhỏ lại nói thầm: "Mày ra xem thằng Huy đi, có vẻ nó mới là đứa cần ở bên nhất"
Hà nghe thấy vậy liền nhăn mặt khó chịu: "Cái gì mà cần ở bên, cái gì không cần? Tao với nó liên quan gì đến nhau đâu mà mày nói như bọn tao là người yêu ý"
An cười nhẹ, lấy khăn giấy lau tạm máu mũi rồi nói tiếp: "Tao sao lại không hiểu tính mày. Tao biết mày có tình cảm với nó, đi mau, an ủi nó đi. Bản thân mày cũng đang nghĩ đến nó mà".
Hà nhăn mặt, nhìn An đang thản nhiên nói như thể con bé có thể thấu được nỗi lòng Hà liền khiến Hà hoảng sợ. Ừ đúng rồi, Hà đang theo đuổi Huy, nhưng đang chuẩn bị công khai thì có vẻ như ai cũng biết rồi ư? Hôm qua là thằng Hiếu, con Lan cũng thì thầm với nó bảo hôm nay đấu bóng rổ, mau xem chồng đấu đi. Hôm nay thì nhỏ bạn chí cốt cũng nói như thể biết từ lâu lắm rồi. Hà hơi đỏ mặt, vội đứng dậy dặn dò An cẩn thận, nhờ cô y tế giúp cầm máu cho An rồi chạy vội ra ngoài. Ai chứ An luôn hiểu rõ, con bé Hà này tình duyên của nó từ đầu đã may mắn, An ở ngoài cũng có thể thấy Hà - Huy vốn là một cặp.
An nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ sau đấy có khoảng hai phút liền có một đám người ồn ào đi vào, theo đó là khiêng một cậu bạn nào đó vào giường bên cạnh. An nhăn mặt kéo rèm kín lại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Chắc lại đám người thi đấu bóng rổ lúc nãy thôi, hình như thấy bảo có ai bị thương.
"Quân, mày thấy ổn chứ, sao không?" Một đứa lên tiếng, giọng đầy nghiêm trọng. Có vẻ như người giường bên bị chấn thương rất nặng.
"Đ** m*" Đứa gần đấy lên tiếng chửi thề rồi gằn giọng nói tiếp "Thằng Huy bên đấy đá mày phải không? Thằng chơi bẩn, khốn nạn"
Nghe thấy tên bạn cùng lớp, An nhíu mày để ý. Chả lẽ là cậu bạn áo số bảy lúc nãy? An mở mắt rồi cố nghe rõ hơn. Cơn buồn ngủ lúc nãy bỗng biến đi hết.
Cậu bạn Quân kia hình như cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ cất giọng nói rất bình thản: "Thi đấu tất nhiên có ganh đua, thật ra lúc nãy tao bị chuột rút lúc Huy giành bóng của tao, thằng đấy kể cũng tốt, lúc đấy liền phản xạ nhanh đỡ tao không tao chắc chẳng lành lặn đến vậy" nói rồi cậu bạn hình như cười nhẹ nói tiếp: "Hình như lúc nãy có bạn bị bóng ném phải đúng không? Giờ sao rồi?"
An vừa vui thay Hà vì Huy vốn chẳng có lỗi thì giờ lại giật mình vội nhắm mắt. Bạn lớp A1 kéo rèm bên giường An vừa đủ cho Quân thấy rồi kéo kín lại mới trả lời: "Một nhỏ bên A2, có vẻ bị chảy máu mũi thôi, đang nghỉ"
Quân ra chiều gật đầu rồi mới dơ tay xua đuổi mấy thằng bạn thân, nói: "Ở đây có người đang nghỉ, bọn mày làm phiền thế thôi, tao tĩnh dưỡng đây" rồi đợi cả lũ đi ra mới chỉnh lại gối để ngồi dựa sao cho dễ chịu nhất.
Căn phòng đã trở nên im lặng nhưng chẳng thể trả lại giấc ngủ cho An. Hình như vì có thêm người khác nên An cảm thấy căng thẳng. Dơ tay kéo nhẹ rèm ra, An thấy cậu bạn khi nãy đang ngồi tựa vào thành giường mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Bất giác tim đập nhanh, mặt nóng ran khiến cảm xúc An rối bời. Cảm nắng là một trạng thái rất bình thường trong tâm sinh lí của con người. Và An chắc chắn đã bắt đầu có ấn tượng vô cùng tốt về người bạn này.
Ánh nắng nhẹ của buổi chiều thu hắt qua cửa sổ, le lói đến đầu giường người nọ. Hình ảnh cậu con trai nhắm mắt như thể tất cả những điều đẹp đẽ xung quanh vốn chẳng lu mờ đi dáng hình điềm tĩnh như thế. Rất đặc biệt, rất dễ làm cảm xúc An chấn động.
Như cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, Quân mở mắt, quay về hướng người kia. Thoạt đầu là giật mình rồi sau đó cười nhẹ: "Chào, đang nhìn mình đấy à?"
An đỏ ửng mặt, bối rối thả rèm xuống. Gương mặt nóng ran như bằng chứng đầy "tội lỗi" khi nhìn lén cậu bạn giường bên. Một lúc lâu sau An mới đủ bình tĩnh kéo rèm lên lần nữa. Như biết trước được điều này, cậu bạn cười hắt ra một tiếng, đùa: "Tớ cũng biết tớ rất đẹp trai. Chào cậu, tớ là Quân, lớp A1. Cậu tên là?"
An ngượng đỏ mặt, nó luống cuống một lúc mới nói ra được câu hoàn chỉnh: "Tớ là An, A2"
"Ồ, vậy cậu cùng lớp với Quyên nhỉ? Gửi lời chào đến bạn hàng xóm giùm tớ nhé"
An khẽ gật đầu, ngờ đâu Quân lại quen hoa khôi của lớp. Nhìn ánh mắt cậu bạn khi nói đến Quyên có chút khác lạ làm tâm trạng An khẽ trùng xuống. Nghe nói Quyên thích Huy, ai cũng biết, Quân chắc cũng biết...
Rồi như nhớ ra điều quan trọng, Quân mới sốt sắng hỏi tiếp: "Lúc nãy bóng có làm cậu đau không? Xin lỗi nhé"
An lắc đầu.
Ánh nắng chiều thu nhẹ lắm, nhưng cũng đủ xuyên qua kẽ lá đang chuyển vàng ngoài kia. Và An biết cõi lòng nó cũng có rất nhiều điều đang thay đổi.
***
Thật ra Hà rất may mắn. An có thể nhìn vào Huy mà khẳng định trong đôi mắt đấy chỉ chứa bóng hình cô bạn thân ngốc nghếch của mình. An có rất nhiều lúc ghen tị với Hà. Vì sao ư? Vì người Hà thích cũng thích Hà, thậm chí rất thích, thích hơn tình cảm Hà dành cho người ấy nhiều lắm. Còn An thì sao? Cuộc sống An vốn là một mảng tĩnh lặng đến bình thường. Nó chỉ có xung quanh nhà, trường và chỗ học thêm, làm quen thân vài người bạn, ngoài ra chẳng có gì thú vị. Vậy nhưng Quân như một làn gió đặc biệt mang cơn mưa màu sắc tưới lên cuộc sống ấy của An khi sau đợt ở phòng y tế cậu bạn luôn sang lớp An bắt chuyện với cô nàng.
An biết Quân có lí do riêng. Ánh mắt của Quân luôn hướng về phía Nhật Quyên dù cô nàng có cố lảng tránh nó mà đi bắt chuyện với Huy đi chăng nữa. Nhiều lúc An tự hỏi rốt cuộc ông trời lại ưu ái Nhật Quyên đến vậy sao? Nhưng nhìn Huy hướng về phía Hà như vậy, An cũng tự biết câu trả lời. Ông trời vốn không phải ưu ái ai cả, chỉ là mỗi người luôn có sự may mắn của riêng bản thân mình nhưng lại không hề biết bắt lấy thời khắc quan trọng nhất đó.
"Chắc không được
Chắc tôi không thể
Vậy thì cuối cùng tôi cũng xin bỏ cuộc..."
***
Những ngày sau đó, An và Quân dần trở nên quen thuộc. Quân là một chàng trai rất thân thiện, ai cũng công nhận điều đó và An không phải ngoại lệ. Cậu chàng vô cùng ga lăng khi tình nguyện chở An về nhà, tình nguyện đưa nó đến trường. Thậm chí thỉnh thoảng còn rủ An đi chơi cùng nhóm cậu thân. Quân rất tâm lí, cậu luôn để ý và hiểu được những lúc An vui hay buồn rồi có hướng giải quyết hợp lí khiến An vô cùng hài lòng.
"Nhiều khi nghĩ rằng anh ấy đôi lúc quan tâm về tôi chút thôi
Sâu thẳm trong trái tim, tôi giữ cho anh một niềm riêng
Rồi tôi nghĩ rằng anh sẽ yêu, sẽ bên tôi cùng tôi sớm chia
Thế nhưng tôi đã sai..."
Chẳng mấy chốc Tết đến kéo theo mùa xuân về. Quan hệ giữa Quân và An cũng dần trở nên thân thiết. Chỉ là điều gì đến rồi cũng đến, ngày đó là một ngày giữa cái Tết náo nhiệt, Quân cười rất tươi, tận đáy lòng cậu rất vui đoạn đưa cốc trà sữa cho An rồi mới nói: "Cảm ơn An rất nhiều vì đã giúp mình thân với Quyên hơn... biết điều gì khiến mình vui không? Cho An đoán"
Chính An cũng rõ chuyện người ấy và Quyên như ban ngày, chỉ là nó chưa bao giờ dám nghĩ đến sẽ có một ngày chính bản thân phải đối mặt với sự thật ấy. Khẽ cười gượng, đoạn quay mặt đi dơ tay lau vội đôi mắt đang cay xè nước mắt: "Quân và Quyên hẹn hò hả? Chúc mừng nhé!" rồi vội rút điện thoại ra làm bộ nghe máy: "Hà hả? Hả? Mẹ mày đang làm bánh mứt á? Đợi tao chút tao sang liền luôn" sau đó quay sang Quân, gương mặt nó đầy hào hứng nói: "Mẹ Hà rủ mình làm mứt như mọi năm, An phải về gấp, Quân cứ về đi. Mình đi taxi vì nhà Hà ngại người lạ" nói xong liền chạy vội đi không để đối phương kịp trả lời.
"Người ta đâu có yêu tôi ngày tháng qua
Nên mới không lo rằng tôi sẽ biến mất trong nhạt nhòa..."
***
Những ngày cuối Tết là những ngày khó khăn đối với An. Nó cứ tự một mình trong phòng, Hà đến thì chỉ ngồi tâm sự những chuyện về Quân, như kể lại câu chuyện xưa cũ bằng chất giọng rất nhỏ rất dịu dàng. Bố mẹ nó như phát hiện điều bất thường của con gái, tuy đã rất cố gắng thăm dò nhưng cũng đành bất lực mà nhờ Hà khuyên nhủ. Ai trong tuổi mới lớn chả một lần vấp ngã? Ai cũng cần trưởng thành và đây là thời gian An cần lớn.
Cái Hà như chẳng thể chịu được mà hét lớn: "Mày cứ như này thằng cha đấy có biết không? Không, không hề. Nó, thằng Quân đang vui vẻ với con mẹ hàng xóm Nhật Quyên rồi ạ. Chỉ có mày, con ngốc này ngồi đau khổ một mình thôi"
Nghe nói Quân và Quyên đã hẹn hò...
Nghe nói họ vô cùng vui vẻ...
Hình như từ lúc đó Quân chả gửi tin nhắn nào đến cho An nữa...
"Chính như vậy anh ấy cứ bước ra đi
Dù cho cố gắng bao nhiêu cũng chẳng hề xuyến xao..."
***
Thế nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Vào một ngày cuối cùng của năm học lớp chín, Quân và Quyên chia tay, lí do là xa mặt cách lòng. Quyên chuyển nhà đi vào thành phố Hồ Chí Minh. Có người lại nói vì Quân dần lạnh nhạt với Quyên nên chia tay. Ý kiến nọ ý kiến kia, cặp đôi đẹp đẽ của năm cuối cấp đó dù thế nào cũng đã chia xa.
Cấp ba là khởi đầu mới của An, hẳn vậy rồi. Thật may mắn khi An, Hà, Huy đều được vào lớp chọn hai của một trường cấp ba tại thành phố. Còn người ấy vào lớp chọn một, vẫn luôn xuất sắc và toàn diện về mọi mặt.
Hà luôn biết rằng An vẫn chưa thể quên được Quân, nhất là khi địa hình hai lớp lại cạnh nhau. Thỉnh thoảng lại bắt gặp bóng hình người nào đó trong lúc đang vui vẻ nói cười là tâm trạng An lại tụt dốc không phanh.
Lớp mười một là một năm quan trọng, phải vậy rồi vì đây là năm bản lề để ôn thi cho mười hai và đại học. Lại nói, lớp chọn một và hai luôn luôn phải cạnh tranh thi học sinh giỏi, đội tuyển liên tục nên rất căng thẳng. Vào ngày bắt đầu chớm hè, An nhận được tin nhắn từ số quen thuộc: "Gặp nhau chút được không? Tan học xong, quán trà sữa gần trường?" Đọc xong liền thất thần. Nên hay không nên? Rốt cuộc có chuyện gì?
Hà ngồi cạnh, thấy vậy liền giật lấy máy của An, đoạn nhíu mày nhìn nó, nhỏ lên tiếng: "Mày đi đi, lần này tao cho mày đi"
Ai chẳng biết hotboy lớp bên hình như chuẩn bị đi du học.
"Người ta đâu muốn bên tôi chỉ muốn xa
Nên mới luôn trao về tôi ánh mắt như cho người lạ"
***
Quán trà sữa gần trường vốn rất quen thuộc với học sinh mỗi khi tan học. Quán có không gian rộng lại vô cùng yên tĩnh và khi tụ tập ở đây ai cũng biết giữ ý tứ nói nhỏ như luật của quán đề ra.
Không khó để tìm thấy Quân ở góc trong cùng, đã một tuần không thấy bóng dáng cậu, hình như người ấy gầy đi. An nén lại sự xót xa nơi đáy lòng mà ngồi xuống trước mặt Quân, gọi một cốc trà sữa rồi mới nói: "Có chuyện gì vậy?"
Quân từ đầu đến cuối đều nhìn theo cử động của An, như thể những ngày tháng năm lớp chín, cậu luôn nhìn thấu An, luôn tự tin hiểu được bản thân An. Nhưng sau thời gian đó, hầu như mỗi lần chạm mặt cậu đều không hiểu được An đang nghĩ gì. Khẽ cười nhẹ, cậu nói: "Một tháng nữa mình đi du học rồi, mai mình sẽ làm thủ tục chuyển trường, sau đó chuẩn bị mọi thứ sang đó. Cậu là người đầu tiên mình thông báo lịch cụ thể đấy"
Rốt cuộc có ý gì? Kìm nén sự đau lòng lại, An nhíu mày khó hiểu.
Quân nở nụ cười quen thuộc, đây mới là nét mặt cậu có thể hiểu được: "Vì cậu là người đặc biệt quan trọng"
***
An khẽ trở mình tỉnh giấc. Lại mơ về rất những câu chuyện ngày trước khiến An không khỏi có cảm giác hụt hẫng. Nó vội lấy di động, tắt tiếng nhạc đang để chế độ reply nhiều lần lại rồi mới tắt chế độ máy bay. An có một thói quen khá tốt đó là để chế độ máy bay khi ngủ, tránh sóng từ không tốt từ điện thoại.
Có rất nhiều tin nhắn đến, chủ yếu là từ Nhật Quyên và Hà, nội dung chủ yếu là giờ bay của Quân bị xếp lại, một tiếng nữa là bay. An vội vã nhìn đồng hồ, nếu tin nhắn cách đây mười phút thì chả phải năm mươi phút nữa là bay sao? Ba mươi phút đi xe đến Nội Bài... không kịp mất. Nó không biết làm thế nào lại chuẩn bị đồ nhanh đến vậy. Vội vã gọi xe rồi đi đến sân bay.
Bây giờ đã là ba giờ bốn mươi lăm phút, bốn giờ cất cánh... An biết mình muộn rồi.
Ring ring
Tiếng điện thoại vang lên, đó là số điện thoại quen thuộc từ người ấy. Vội vã nghe máy, không kìm được nước mắt An hét lên: "Cậu lừa tớ" rồi vội bịt tay để không khóc lớn.
"Ngẩng đầu lên, tớ đang ở cổng chuẩn bị vào phòng chờ đây"
An nghe theo liền thấy bóng dáng quen thuộc đang cười với mình. Thấy An đang định đi đến, Quân cười khẽ nói: "Đừng đến, tớ sợ tớ không đi được mất"
An khựng người lại: "Tại sao?"
"Vì cậu là người rất quan trọng, cực kì quan trọng với tớ. Vì tớ thích cậu"
Đau? Đau lắm phải không? Chúng ta cùng thích nhau, thích nhưng không phát hiện ra. Mệt? Mệt lắm phải không? Chúng ta đều cùng thích nhau, thích nhưng lại hiểu lầm nhau.
"Nhật Quyên nói với cậu chưa? Chuyện năm đấy là hiểu lầm, tớ định nói với cậu là nhờ Quyên mà tớ biết cậu thích tớ. Ngại thật đấy, nhưng thấy cậu hiểu lầm như vậy, tớ lại ngăn Quyên nói vì dù sao lớp chín rồi, tớ không chắc chắn được điều gì cho cậu cả"
"Tin đồn hẹn hò rồi chia tay là do lớp tớ tự bày ra, bọn nó vốn có biết gì đâu, thấy tớ và Nhật Quyên là hàng xóm lại thân nhau liền ghép cặp, tớ lại lười giải thích vì lúc đấy cậu tránh tớ, tránh suốt"
"Thật ra có nhiều lúc tớ định nói với cậu rồi, đặc biệt là cái hôm thấy cậu bị thằng Long bên lớp cậu trêu, tớ định ra kéo cậu về nhưng Hà ngăn tớ lại. Hà nói rất đúng, tớ làm thế chỉ khiến cậu đau khổ thêm thôi"
"Tớ nói xong rồi đấy. Cậu có gì nói với tớ không?" Nói rồi, anh mắt Quân nhìn An, rất dịu dàng. À phải rồi, sao ngày đó nó lại chẳng nhận ra nhỉ? Người con trai đó vốn luôn đặt ánh nhìn lên nó đã nào có lần nào đặt lên Quyên khi ở cùng An đâu? Vậy là An đã bỏ lỡ người ấy hai năm có thừa, đến lúc nhận ra lại là lúc chẳng còn được thấy bóng hình ngày ấy.
"Tớ đợi cậu về"
"Đừng đợi, cậu quên tớ đi. Xin lỗi"
An không khóc được. Đó hình như cũng là lần cuối An được nhìn thấy bóng hình ấy. Nghe nói Quân sang bên đó liền định cư ở lại. Nói đi liền đi, không hề quay về. Tình yêu tuổi trẻ được mấy ai lâu bền? Đó là một buổi cuối xuân sang đầu hạ đầy khác lạ. Nụ cười ấy cuối cùng vẫn là nhẫn tâm nhất. Lời nói ấy cuối cùng vẫn là đau lòng nhất. Người con trai ấy, cuối cùng vẫn là người An khó lòng quên nhất...
"Tôi cũng hiểu nhưng tôi vẫn cam chịu
Xóa đi cơn mộng mơ chính anh đã mang tặng tôi"
Hà Nội, ngày 21/2/2018
Woony
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận