Lời me gắt ba :
- Có rứa tôi mới ngu, tôi mới ngốc, tôi mới để phí cuộc đời thanh xuân của tôi giữa bốn bức tường chật hẹp, bên cạnh người chồng chỉ biết có danh vọng và tiền tài. Tôi phải đi chơi với con Lan chứ. Tôi phải biết mở mắt để nhìn cho thật xa chứ...
Giọng ba có vẻ dịu hơn :
- Bà im đi, bà nói như rứa mà nghe được à. Con Lan nó còn độc thân, nó tự do bay nhảy, còn bà, bổn phận làm vợ và làm mẹ của bà ở mô?
Lời me bướng bỉnh hỏi lại :
- Ông cũng bỏ phế gia đình, không ngó ngàng đến con cái, bổn phận của ông là rứa đó à ?
Em nghe tiếng ba gieo mình xuống ghế :
- Tôi làm việc là để cho hạnh phúc và tương lai của bà, của con Trang.
Em chợt xúc động, em để tay lên ngực, em lạy trời cho me nghĩ lại mà thương ba mà đừng trách phiền ba nữa, vì ba vừa mới nói đó kìa, ba đang làm việc cho vợ con mà, ba đâu có bỏ bê gia đình. Nhưng em muốn xỉu khi nghe me lớn giọng :
- Ông đừng ngụy biện, tôi chịu không nổi nữa, mỗi lần đi chơi về là mỗi lần bị hạch hỏi, chán quá rồi.
Ba bực tức :
- Vậy bà muốn chi thì cứ nói phứt ra đi.
Quyết định của me làm đầu óc em quay cuồng :
- Tôi muốn chúng ta nên sống xa nhau một thời gian... thử xem tình trạng ni có thay đổi được chút mô không ?
Ba trở lại cách xưng hô cũ, lời ba run :
- Kìa mình, mình điên à, còn con Trang thì răng ? Sự ly thân chỉ làm khổ cho con chứ chẳng ích lợi chi cả. Mình muốn tình trạng ni thay đổi à ? Thì dễ quá mà, mình chỉ việc ở nhà, lo lắng săn sóc cho con, nên bỏ những cuộc vui vô bổ đó đi, tôi hứa là tôi sẽ cố gắng thu xếp công việc để sống với gia đình nhiều hơn.
Me vẫn khăng khăng :
- Giao thiệp và đi chơi với bạn bè là một thú vui tiêu khiển, tôi không thể bỏ được và tôi muốn ly thân.
Me nghe lời dì Lan, me nghe lời dì Lan rồi ba ơi, em kêu nho nhỏ trong cổ họng. Em thấy thương ba, em thấy tội nghiệp ba lạ lùng, sự tận tụy làm việc của ba đã bị me đáp lại như vậy sao, me ơi me ơi. Em đứng không vững nữa khi nghe giọng ba giận dỗi buông xuôi :
- Tuỳ ý, nếu mình muốn ly thân.
Em cắn chặt môi đến rướm máu, dòng nước mắt chảy dài.
*
Cô Phương Mai dịu dàng nhìn em :
- Trang, sao em không học bài ?
Em cúi nhìn góc bàn gỗ nâu, em nói không thành tiếng, cô Phương Mai hỏi lại :
- Trang, sao em không học bài ?
Em hổ thẹn nghiêng mình về phía cửa lớp, em không dám nhìn thẳng vào đám bạn bè đang lao xao bên dưới kia. Cô Phương Mai gõ chiếc thước nhựa đen lên bảng :
- Các em im lặng đi.
Rồi quay về em, cô bảo :
- Dạo này Trang học hành rất sút, em có nhận thấy điều đó không ?
Em chớp mắt :
- Thưa cô... cô tha lỗi cho em.
Cô Phương Mai trao cuốn vở cho em :
- Lần này, em lại bị điểm xấu nữa. Thôi em về chỗ.
Em đỡ cuốn vở trên tay đi một mạch xuống chỗ ngồi, xấu hổ chả muốn nhìn ai. Môn vạn vật của cô Phương Mai là môn học em thích nhất và ham học nhất, chưa lúc nào em bị dưới mười bốn điểm mỗi lần lên đọc bài. Vậy mà trong tháng này, cô Phương Mai gọi em ba lần, lần nào em cũng không nhớ nổi một câu dù cô hỏi rất dễ. Lần đầu tiên nhìn em lúng túng cô Phương Mai ngỡ là em bận chuyện gì bất ngờ không học bài kịp, nên cô cho em khất đến tuần sau.
Nhưng tuần trước và đến hôm nay, em vẫn không thuộc bài, em không buồn vì bị zéro, nhưng em khổ tâm vô cùng bởi em đã phụ lòng cô Phương Mai yêu kính, nhìn ánh mắt thất vọng của cô, chiếc cổ nhỏ với mái tóc huyền lắc đầu thất vọng, em không làm sao ngăn chận được nước mắt. Cô ơi, cô ơi, cô tha thứ cho đứa học trò đã được cô đặt hết niềm tin, em nói thầm nho nhỏ, cô nhé cô nhé. Không phải em thiếu thì giờ để học bài hay ham chơi mà quên học bài của cô đâu, nhưng cô nghĩ xem, làm sao em học cho được khi bầu không khí chung quanh em nặng nề khó thở, ba me em đang tính chuyện ly thân đó cô.
Sự thật thì chỉ một mình me em có ý định khủng khiếp đó. Khủng khiếp đối với ý nghĩ riêng của em, ba em đã năn nỉ, đã khuyên lơn nhưng me em vẫn không nghe, hình như những cuộc vui bên ngoài đã có một sức hấp dẫn mãnh liệt đã làm me em mù quáng, me chỉ biết có dì Lan, người con gái phóng túng đã đem lại cho me những thú vui say mê đó. Me em đã quên em rồi, me em đã quên ba em rồi cô ơi, me em không còn thiết tha gì đến khung cảnh gia đình, đến người chồng tận tụy, đến đứa con gái bé bỏng bơ vơ này...
Chuông điểm giờ chơi, em vẫn ngồi trong lớp, Hoài Thu, con bạn thân nhất của em đến bên cạnh :
- Trang, răng mi buồn rứa ?
Em lấy cây viết vẽ nguệch ngoạc lên tờ giấy nháp :
- Tao đang lo quá đi Thu.
Hoài Thu ngồi xuống bên em :
- Lo chuyện chi ?
- Ba me tao sắp ly thân đó Thu ơi.
Hoài Thu đăm chiêu :
- Ừ tao cũng có nghe thiên hạ đồn về chuyện này, nhưng mà Trang nì...
- Mi nói chi ?
- Tao hy vọng là sự có mặt của mi sẽ làm cho ba me mi ngần ngại...
Em chán nản :
- Vô ích thôi, tao chẳng ăn thua chi hết. Ba me tao đã ra tòa Hòa Giải lần thứ nhất và sự hòa giải bất thành rồi. Mới hồi sáng ni, tòa lại gọi ba me tao ra nữa...
- Thì mi...
Hoài Thu chưa nói dứt lời, Sơ giám thị từ hành lang bước vào xua tay :
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài. Giờ chơi mà cứ ngồi ì trong lớp, muốn cấm túc hả ?
Hoài Thu hoảng hồn kéo em ra khỏi lớp, câu chuyện đành ngưng ngang khi bọn Cẩm Minh, Diệp Hà, Hoàng Mai kéo đến chìa gói kẹo ra mời tụi em :
- Hai đứa bay nãy giờ cấm cung mô mà tụi tao tìm không thấy ?
Em gượng cười :
- Tao và con Hoài Thu ngồi trong lớp, vừa mới bị sơ giám thị bố đó.
Cẩm Minh la lên :
- Đáng đời chưa, rồi tụi bay có bị phạt không ?
Hoài Thu rùn vai :
- Hú hồn, mới bị cảnh cáo thôi.
Cả bọn nắm tay nhau đi dạo trong sân trường. Con đường cát mịn ánh nắng ban mai chập chờn nhảy múa, soi bóng hàng phượng vĩ lung linh. Bầu trời lên cao trong vắt, cỏ dại ven rào xanh biếc hoa non, buổi sáng nào cũng đẹp, tuổi trẻ nào cũng hồng như ánh thái dương, như chồi măng nhỏ... mười bốn năm qua em đã hưởng thật nhiều hạnh phúc, mười bốn năm trời ngắn ngủi như một giấc mộng, em không còn gì cả khi chợt tỉnh cơn mơ, niềm vui đã lịm tắt trong em thật rồi sao ?
Hoài Thu hỏi nhỏ vào tai em :
- Mi đang suy nghĩ điều chi đó ?
Em lắc đầu :
- Không.
Diệp Hà lên tiếng :
- Trang nì, răng bữa ni mi nhác học bài vô hậu rứa ? Cô Phương Mai có vẻ rầu mi lắm đó. Răng rứa mi ?
Hiểu lòng em, Hoài Thu gạt đi :
- Con ni tò mò chưa? Học bài hay không là quyền của nó, hỏi làm chi nờ.
Chuông reo vào lớp, Diệp Hà nguýt Hoài Thu :
- Chà, bênh bạn dữ.
Hai giờ sau, em học hành uể oải, tâm trí em cứ quanh quẩn hình ảnh ba me sáng nay cùng nhau ra tòa Hòa Giải để giải quyết vụ ly thân. Em thầm khấn Phật Trời xui khiến cho ba me làm hòa với nhau.
Ba lái xe đến đón em với vẻ mặt tư lự. Ngồi cạnh ba, em không dám hỏi một câu nào, nhưng em vẫn có thể đoán được rằng, sự hòa giải đã thêm một lần nữa bất thành vì me không về cùng xe với ba. Những nẻo đường xe qua vẫn ngập tràn bóng lá, vẫn ngời xanh hy vọng trên những tà áo trắng của đám học sinh tóc chấm bờ vai đang ôm cặp tung tăng trở về nhà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận