Hoa về đêm thoảng hương tinh khiết theo làn gió mát quấn quít hồn em. Khí trời lành lạnh, em đứng lên tìm chiếc khăn voan mỏng quàng hờ trên cổ. Em xót xa nhớ tới ngày nào me lo cho em từng vuông khăn, tấm áo, mỗi lần trời trở lạnh em đi học buổi sáng, me quàng cho em chiếc khăn len me đan bằng sợi màu mỡ gà, có kết hai nụ bông len trắng, me thường nói :
“Nước da con gái me trắng mà quàng khăn màu này thì không có chỗ chê” . Năm nay trời bắt đầu trở lạnh rồi đó ba me, mây giăng tơ xám và bầu trời đêm tinh tú đã nhạt dần; một mình con ngồi đây, cô đơn tội nghiệp, còn ba còn me mà sao như trẻ mồ côi.
Em bắt đầu viết :
”Hình như gió bên ngoài thổi vào thật nhiều, bởi vì con cảm thấy lạnh, lạnh ghê lắm ba me ơi. Ba me đâu rồi mà cả tháng nay không thấy lại đón con ra ngoài chơi ? Bộ ba me quên Trang của ba me thật rồi hả ? Con thì lúc nào cũng nhớ tới ba me cả, người nào con cũng quí cũng yêu, giây phút nào con cũng muốn ba me làm hòa với nhau, cười với nhau mỗi buổi sáng, khi mặt trời thức dậy, và nắm tay nhau đi đạo vườn hoa mỗi buổi chiều, chiều hoàng hôn dần xuống như ngày nào hạnh phúc chưa nát tan...”
Tương Như đến gần em :
- Trang viết nhật ký giống Như đó hả ?
Em gấp cuốn sổ lại :
- Ừ.
- Trang tiếp tục viết đi.
Em lắc đầu :
- Viết rồi. Để mai viết tiếp. Sơ đã dò bài Tương Như chưa ?
Tương Như gật :
- Rồi. Sơ dò đứa mô cũng thuộc hết a. Chỉ có con Hảo bị khiển trách mà thôi.
Em nhíu mày :
- Răng rứa, thường ngày Hảo nó chăm học lắm mà.
Tương Như suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Con Hảo bốc đồng lắm. Khi thì siêng năng hết mình, khi thì gà tàng gà điên chi chi a. Trang nghĩ coi bài hôm nay ngắn dễ sợ mà nó không thuộc, lại còn giỡn mặt với Sơ nữa.
- Giỡn mặt răng ?
- Nó nói với Sơ là bài mô nó ưa thì nó học, còn không thì thôi, đừng bắt ép nó.
Em chép miệng :
- Con nhỏ nói sướng chưa.
Tương Như ngồi sát lại gần em :
- Hình như con Hảo nó đang chán đời ghê lắm đó Trang.
Em thông cảm Hảo, em bảo Tương Như :
- Phải nói là Hảo bất cần đời thì đúng hơn. Cha mẹ nó mất rồi, nó hoàn toàn cô độc trên cuộc đời này, người chú ruột chỉ cung cấp phương tiện vật chất cho nó, còn tình thương thì hoàn toàn không. Cho nên tình cảm trong tâm hồn nó càng ngày càng tự huỷ diệt.
Hai đứa ngồi yên lặng bên nhau thật lâu. Các bạn em lần lượt trở về phòng, Tương Như hỏi nhỏ Lan :
- Ê Lan, con Hảo mô mà lâu lên rứa ?
Lan vừa chải tóc vừa trả lời :
- Nó đang ngồi nghe Sơ giảng moral. Con nhỏ thiệt lì a, tao không hiểu tại sao bữa ni nó lại đổ bướng như rứa.
Em đến bên giường nằm, Tương Như theo bên cạnh, xuýt xoa :
- Trời tự nhiên lạnh ghê Trang hí.
Em kéo drap đắp tận ngực :
- Ừ, tối ni Như ngủ chung với Trang không ?
Tương Như để ngón tay lên môi :
- Ngủ chung răng được, bộ Trang muốn bị phạt hả. Bị phạt là điều đau khổ nhất của tụi minh, bị phạt chủ nhật sẽ không được ra.
Em vòng hai tay ra sau gáy, ngước mắt nhìn đăm đăm lên đỉnh màn :
- Đối với Trang thì khác, có bị phạt hay không cũng rứa thôi, vì chẳng có ai đến đón Trang trong ngày chủ nhật cả.
Hảo vừa lên tới nghe kịp lời nói của em, cô bé nhăn mặt :
- Con Trang thiệt lạ, tao nói với mi là đừng buồn nữa mà.
Rồi nó nhìn Tương Như chăm chú :
- Còn con ni nữa, răng mà tao gai mi chi lạ rứa không biết.
Tương Như nhảy phóc qua giường Hảo :
- Răng mà gai tao ? Nói thử nghe coi nờ.
Hảo nhịp nhịp tay lên thành giường :
- Mấy cái đứa có hạnh phúc tràn trề đừng vác cái mặt vô đây nữa, chỉ tổ làm cho con người ta tủi thân thôi.
Tương Như hơi bực, nó hỏi lại Hảo :
- Mi muốn nói tới ai ?
- Tới mi, tới con Trang, từ hôm nói chuyện với mi đến chừ, cái mặt con Trang dàu dàu như đưa đám ma. Tao thương con Trang, tao tức mi đó.
Thấy tình thế có vẻ găng, em ngồi dậy nhìn Hảo :
- Hảo chi lạ ghê, răng tự nhiên Hảo lại gây với Tương Như rứa ? Thôi đừng nữa mà.
Hảo kéo mền trùm kín đầu nói với em :
- Mi mà chơi với con Tương Như, có ngày mi khổ vì thấy hạnh phúc của nó đó Trang.
Tương Như tỏ vẻ giận Hảo, nó bỏ về giường sau khi nói với em :
- Con Hảo ăn nói vô duyên.
Em thao thức hoài không ngủ được, định bật đèn viết nốt vài giòng nhật ký nhưng đồng hồ đã điểm mười giờ, bắt đầu từ giờ này, phải tuyệt đối yên lặng, không ai được phép để đèn sáng cả. Gió bên ngoài reo vi vu, có tiếng cành cây khô gãy và tiếng lá bay vèo chạm nhẹ bên thành cửa sổ. Càng về khuya, tâm hồn con người càng thấv cô đơn, bất giác, em khóc lúc nào không hay.
*
Vú Lành đến tìm em không phải vào sáng chủ nhật thường lệ mà là chiều thứ bảy, khi em vừa học xong. Em òa khóc khi trông thấy mặt vú Lành, bao nhiêu tấm tức, bao nhiêu phiền muộn chất chứa trong lòng từ lâu đã được dịp tuôn ra theo dòng nước mắt. Vú ôm chầm lấy em :
- Trang, Trang của vú, Trang bữa ni xanh lắm đó con. Con ăn uống ra răng ? Có được không ?
Em mếu máo nhìn vú :
- Vú ơi ! Ba mô, ba đi mô mà hai chủ nhật rồi không tới đây với con.
Vú Lành lần tay vô túi tìm chiếc phong bì đã nhàu nát :
- Ba đi Sài-gòn vì công việc làm ăn gần một tháng ni, ba có viết thư cho con nhờ vú đưa lại mà rồi vú lẩm cẩm quên mất. Thôi, cho vú xin lỗi, tội nghiệp con tôi, chắc con chờ ba lắm hí !
Nước mắt em ráo hoảnh khi nhìn thấy nét chữ của ba :
"Trang yêu quí của ba,
"Ba bận công việc phải vào Sài-gòn không đến đón con được. Về với vú Lành mà vắng ba cũng chỉ buồn thôi. Vậy ráng chờ ba, ngày ba về sẽ có thật nhiều quà cho con. Sao ? Con và me vui vẻ chứ ?
Hôn con chó bông của ba".
Vú Lành nựng cằm em :
- Răng ? Mấy bữa ni về Ngoại có vui không ? Lâu quá vú không về dưới đó, đào bữa ni chắc có trái nhiều lắm rồi hí, ổi nữa, chao ôi, nhớ tới mấy cây ổi xá lị cô Hạnh cô Dung trồng mà vú bắt thèm chảy nước miếng.
Em buồn buồn :
- Tháng trước, dì Phượng có đón con về Ngoại. Nhưng từ bữa đó đến chừ, chủ nhật mô con cũng không được ra ngoài chơi, ba bận rồi me cũng không biết mắc công chuyện chi nữa, con chờ con đợi bắt dài cổ luôn, con buồn hết sức đó.
Vú Lành run run cánh môi :
- Tội nghiệp con tôi. Vú cứ tưởng con có me đến đón, chứ nếu không thì vú đã vô đón con rồi.
Em buồn tủi :
- Thôi bận vú, con quen rồi, không ai đón con cũng được, có tụi bạn trong này chơi cũng vui. Thỉnh thoảng rảnh, vú vô thăm con là quí lắm rồi.
Đã đến giờ cơm, Hảo đi ra nháy mắt. Vú Lành đứng lên từ giã :
- Vài bữa nữa vú lại vô thăm con nghe Trang.
- Dạ.
Em nắm tay Hảo quay thật nhanh để khỏi nhìn dáng vú Lành bước ra phía cổng, cảnh biệt ly nào cũng buồn.
Hảo vừa chan canh vô chén em vừa hỏi :
- Ai tới thăm mi rứa ?
- Vú Lành.
- Vú nớ ở với me mi hả ?
- Không, vú ngày xưa giúp việc cho Nội nên chừ ở nấu ăn cho ba tao.
- Vú tới nhắn chi mi rứa ? Vú có nói tại răng ba mi không đến đón không ?
Em gật đầu :
- Có. Ba tao bận công tác ở Sài-gòn mi ơi, ba tao sắp về rồi, tao mừng rứa.
Nỗi mừng vui tràn lan tâm tư, em không muốn ăn cơm nữa, em nói với Hảo :
- Tao mừng bắt hết đói luôn Hảo ơi.
Hảo nhìn em cười hiền hòa :
- Mừng thì mừng chớ cũng phải ăn vài chén, tối lỏng bụng ngủ không được mô.
Em đẩy chén cơm về phía Hảo :
- Mi ăn dùm tao đi mà.
Hảo giả vờ xịu mặt xuống :
- Ăn đi thôi tao giận đó. Nì, ăn cho mập chớ ba mi đi Sài-gòn về thấy mi ốm rứa ba mi buồn răng ?
Em nghe nhớ ba rạo rực, thương ba rứa. Ừ, phải gắng mà ăn cho thật nhiều, cho thật mập, cho con chó bông của ba phải béo tròn quay. Tiếng xầm xì tận cuối bàn nãy giờ vẫn không làm em chú ý, đến khi Tương Như rời chỗ đó tiến đến ngồi bên em :
- Trang nghe chi không Trang ?
Em đang xới thêm chén cơm thứ hai, không nhìn nó :
- Nghe chi ?
- Bộ con Hoài Thu chưa nói cho Trang nghe à ?
Em chợt nhớ đến ánh mắt Hoài Thu nhìn em thật lạ trong giờ học cuối chiều nay. Hình như nó muốn nói với em điều gì nhưng rồi ngập ngừng thôi. Chắc Tương Như muốn nói đến chuyện này đây. Em dừng đũa :
- Chuyện chi rứa ? Quan trọng lắm không ? Như nói cho Trang nghe đi.
Tương Như ghé vào tai em nói nhỏ :
- Me của Trang bị bắt rồi.
Đôi đũa rơi khỏi tay em :
- Như, ai nói với Như mà dễ sợ rứa ?
- Hoài Thu, cả con Lan và Hảo cũng có nghe nữa.
Em bịt hai tai :
- Trời ơi, me của Trang bị bắt, mà bị bắt vì tội chi ?
Lan từ cuối bàn nói tới :
- Hoài Thu nói me của Trang bị bắt tại nhà của Dì Lan vì tổ chức nhảy đầm bất hợp pháp.
Em gục mặt xuống bàn, lại dì Lan, dì Lan, dì quả là loài quỉ dữ lôi cuốn me vào hố trầm luân. Hảo nhặt đôi đũa rơi trên bàn dúi vào tay em :
- Me mi bị bắt rồi sẽ được thả ra, có chi mô mà khóc. Nhảy đầm chứ có cướp của giết người mô mà mi lo nặng tội rứa không biết.
Rồi Hảo quay sang nói với các bạn :
- Tụi bây tồi lắm, đáng lẽ sự việc xảy ra như rứa, tụi bay phải an ủi con Trang mới phải chứ ai lại đi xầm xì to nhỏ, kỳ cục rứa.
Lan cãi :
- Xầm xì chi mô, tụi tao định bàn xem có nên nói cho con Trang nghe tin ni không chớ bộ, con ni ưa gây ghê.
Tương Như lên tiếng :
- Hảo đang nghĩ xấu cho tụi này. Học sinh nội trú phải biết thương yêu nhau, tất cả các bạn trong này đều mến thương con Trang, không ai có ý bêu xấu me của Trang cả. Trang thông cảm tụi này chứ ?
Em nghẹn ngào nhìn quanh, những khuôn mặt ngây thơ nhạt nhòa sau làn nước mắt :
- Trang... thông cảm... Trang cám ơn các bạn.
Em đứng dậy, em bỏ dở chén cơm chạy lên phòng. Hai dãy giường thẳng tắp, vắng lặng, nền xi măng vang vang bước chân cô lẻ, em gieo minh xuống giường, nhắm nghiền đôi mắt. Ba ơi me ơi, sao con khổ đến thế này ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận