Đơn Dũng chịu được chứ Tả Hi Dĩnh không chịu nổi nữa, cô không ngờ có chuyện tăm tối như vậy trong trường học :" Ông, ông là nhân viên công vụ quốc gia, sao có thể làm thế?"
"Tôi thế đấy, sao nào? Đều trong phạm vi chức quyền của tôi, hoàn toàn hợp pháp, sao nào?" Cẩu Quốc Bình nhếch mép, dù Tả Hi Dĩnh có đẹp tựa thiên tiên, cũng chẳng ích gì với người chỉ cần lợi ích:
"Chị, chị đừng nói." Đơn Dũng ngăn Tả Hi Dĩnh lại, an ủi cô vài câu, nói với Cẩu Quốc Bình :" Xem ra trưởng ban Cẩu Quốc Bình nhất định muốn làm cho ra nhẽ rồi ... Không sao, ai làm người nấy chịu, tôi ở lại, nhưng ông phải thả bạn gái tôi ra, chuyện này không liên quan tới chị ấy."
Anh càng kiêng kỵ cái gì, người ta càng nhắm vào thứ đó, giữ cô em xinh đẹp này lại, sợ gì thằng nhãi không cúi đầu, Cẩu Quốc Bình hừ mũi :" Không được, chuyện chưa có kết quả tạm thời không ai được đi đâu."
" Cha của bạn gái tôi là giáo sư, ông ấy là bạn của giáo sư Tống trường tra, trưởng ban Cẩu Quốc Bình, ông ít nhiều phải nể mặt chứ." Đơn Dũng giống đang cầu khẩn:
Có điều Cẩu Quốc Bình cho rằng y chỉ bày trò để đi tìm cứu viện, sợ ngoài kia mà biết, chẳng may vài chục đứa sinh viên kéo tới đòi người không phải ầm ĩ à? Thằng nhãi này sức hiệu triệu rất cao:" Đừng phí tâm cơ làm gì, cậu không thấy trò này trẻ con à, cậu cho rằng tôi nể mặt cậu sao? Cha cậu mà là hiệu trưởng hay cục trưởng cục giáo dục thì còn được, nhưng hình như đâu phải, cha cậu chỉ là đầu bếp thôi, phải không?"
Đơn Dũng sầm mặt, đối phương còn tìm hiểu lai lịch mình trước rồi mới mạnh tay, ngẫm nghĩ rồi nói :" Trưởng ban Cẩu Quốc Bình, tôi đang nói tới giáo sư Tống Thành Dương đấy, ông ấy và cha bạn gái tôi, cũng là cha vợ tương lai của tôi là bạn thân, không thể nể mặt chút sao?"
Tả Hi Dĩnh trừng mắt với Đơn Dũng, nhưng không đính chính. Cẩu Quốc Bình vỗ bàn đánh sầm :" Vô tri, cậu đúng là vô tri, giờ mới biết thể diện à? Trước đó làm cái gì? Loại học sinh nghèo như cậu tôi thấy nhiều rồi. Định lôi ông già Tống Thành Dương ra dọa tôi sao? Giờ trong trường giảng viên khắp nơi, giáo sư nhiều như chó, huống hồ là một ông già nghỉ hưu sắp chết."
" Xem ra đám sinh viên chúng tôi trong mắt ông đều là quỷ nghèo, muốn làm gì thì làm chứ gì?" Đơn Dũng nén giận nói:
" Đúng đấy, thì sao nào, đi học vài năm mà nghĩ mình là người thành phố à, hừ, bọn quỷ nghèo cả đời hèn mạt thôi." Cẩu Quốc Bình cười nhạo kích thích:
Tả Hi Dĩnh sùng bái vị giáo sư vì giữ gìn văn hóa mà khuynh gia bại sản, vậy mà người cùng trường lại đánh giá về ông như thế. Cô giận tới tìm mặt, giáo dưỡng ngăn cản cô không nói ra được những lời kịch liệt, nhưng ánh mắt không khác gì muốn giết người. Đơn Dũng không ngờ sư tỷ phản ứng mạnh như vậy, vội nắm chặt tay cô, sợ cô không kiểm soát được xông lên đánh người.
Cẩu Quốc Bình thì xả ra được uất ức mấy ngày qua, nhìn đôi nam nữ tức giận mà không dám làm gì càng hả hê hơn, gọi cấp dưới vào, chỉ :" Trông coi chúng viết kiểm điểm, không viết không cho đi, không cho gọi điện thoại ... Không cho tiếp xúc với bên ngoài."
Nói rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Bảo an họ Diệp phụ trách trông coi kéo ghế ngồi xuống đối diện, đập giấy bút trước mặt Đơn Dũng :" Viết đi."
Đơn Dũng cần lấy bút, hỏi nhỏ sư tỷ đang thở đốc vì giận :" Chị, đây là Học viện Lộ Châu có vinh quang có truyền thống đấy, chị bảo em có nên viết kiểm điểm không?"
"Không được viết, ức hiếp người quá lắm." Tả Hi Dĩnh mắt tóe lửa, cướp giấy bút trong tay Đơn Dũng ném đi. Xem ra một lòng đứng về phía y rồi.
"Ngoan ngoãn chút." Bảo an trừng mắt, nhặt bút lên, lại ném tới trước mặt Đơn Dũng:
Tả Hi Dĩnh tức giận không thôi, lấy di động ra định gọi, ai ngờ bảo an giật ngay lấy, tháo pin ra, cô gần như bàng hoàng không ngờ được lại thực sự có chuyện như thế. Đang định nói lý, Đơn Dũng ấn cô ngồi xuống ghế.
Làm thì cũng làm rồi, bảo an yêu cầu Đơn Dũng giao nộp điện thoại, vậy mà Đơn Dũng khá hợp tác, ném điện thoại lên bàn, cũng bị bảo an rút pin.
Đối với loại người này không thể nói lý được, Tả Hi Dĩnh rất không vui với thái độ yếu thế của Đơn Dũng, có điều khi lườm y lại phát hiện y thản nhiên như không đang hứng thú ngắm nhìn mình. Cô hơi ngẩn người, đôi mắt biết nói chớp chớp tựa hồ nắm bắt được huyền cơ trong hành động của y.
Phải rồi, lòng Tả Hi Dĩnh lóe sáng, cô nhớ ra trước khi vào ban bảo vệ Đơn Dũng huýt sáo rất vang với hai cô gái đi ngang qua, lúc đó cô không thích thái độ ngả ngớn của y, rõ ràng tán tỉnh mình còn làm thế với cô gái khác. Như thế vô lý quá, chẳng lẽ là ... nghĩ vậy liền để ý kỹ hơn, thấy một tay Đơn Dũng cầm bút, miệng cắn đầu bút trông có vẻ suy nghĩ, tay còn lại đút túi, cái túi phồng to bất thường, ngón tay y đang nhúc nhích trong túi, cô nghiêng người chống tay lên bàn, ở góc độ chỉ cô mới thấy liền thấy cái điện thoại khác.
Té ra cậu ta có những hai cái điện thoại, chuyện này là một âm mưu.
………. ……….
Tả Hi Dĩnh đoán đúng rồi, tiếng sáo đó của Đơn Dũng rất vang, lực xuyên thấu cực cao, khi truyền tới giảng đường tầng 3, Lôi Đại Bằng đang nhìn trộm Vương Hoa Đình, chột lỗ tai rung lên, bị tiếng huýt sáo làm như phản xạ điều kiện, đứng bật dậy.
Lôi ca vừa đứng dậy, tức thì cướp đi tiêu điểm chú ý, không ít người cười trộm, đoán xem Thiên Lôi ca chuẩn bị giáng sấm sét gì. Tả Nam Hạ đang so sánh triết học Trung Tây, giảng tới Georg Wilhelm Friedrich Hegel chế giễu tinh thần triết học Trung Quốc, thấy hắn đứng dậy, cười hỏi :" Bạn Đại Bằng, dù triết học gia phương Tây không hiểu Trung Quốc cũng không cần phải đùng đùng nổi giận thế chứ?"
Tất cả đều cười, nam nữ nhìn Lôi Đại Bằng hai mắt cao thấp khác nhau không nhịn được cười. Lôi ca biết mình thất thố, may mà Lôi ca thông minh tuyệt đỉnh, lập tức ôm bụng :" Giáo sư Tả, thầy giảng triết học gia phương Tây không hiểu triết học cổ điển Trung Quốc, làm em tức tới bụng quay cuồng, toàn thân khó chịu ... Em muốn đi vệ sinh."
"Ha ha ha, đây là cái cớ ngộ nghĩnh nhất mà tôi nghe thấy, tôi không dám dùng triết học ngăn cản bước chân của cậu, mau đi đi." Tả Nam Hạ rộng rãi phất tay.
Lôi Đại Bằng đưa máy quay cho Vương Hoa Đình, rời chỗ ngồi tách đám đông co chân chạy, không ngờ Tư Mộ Hiền ở phía sau cũng hô lên "em cũng đau bụng", thế rồi chẳng để ý tới người khác, chạy theo ngay. Cả đám giáo viên tròn mắt, cái trò hề gì thế này?
Buổi tọa đàm vẫn tiếp tục, chỉ có chủ nhiệm Vương Hằng Bân là có dự cảm không lành, có điều lãnh đạo trường đều ở đây, không dám quát hai tên đó đứng lại hỏi cho ra nhẽ.
Rời khỏi giảng đường, Tư Mộ Hiền bắt kịp Lôi Đại Bằng thì đã hơi thở dốc :" Lão đại huýt sáo cảnh báo, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Chắc chắn là có chuyện rồi, có khi bị ban bảo vệ bắt mất." Lôi Đại Bằng mắt đảo trái phải, chớp mắt có quyết định, chạy tới chung cư đơn thân đối diện ban bảo vệ:
"Sao lại nhanh thế được." Tư Mộ Hiền đuổi theo, trước đó không lâu, lão đại phát tin nhắn nói, khả năng sẽ xảy ra chuyện:
"Chẳng tính là nhanh, ban bảo vệ theo dõi anh ấy đâu phải ngày một ngày hai nữa." Lôi Đại Bằng chẳng quay đầu lại, chạy một mạch:
Ba anh em thường dính vào rắc rối, cho nên từ lâu quy ước một số cách ngầm báo hiệu cho nhau, ví như tiếng huýt sáo kia là tín hiệu cảnh báo nguy cấp của Đản ca, không thể chậm trễ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận