Bên ngoài xảy ra chuyện gì người ở trong khoa bảo vệ hoàn toàn không biết. Đơn Dũng lúc này đang viết kiểm điểm, có vẻ rất chuyên tâm, chữ viết ngay ngắn, hồi lâu sau viết được nửa trang. Tả Hi Dĩnh ở bên ngạc nhiên vì chữ của Đơn Dũng, dùng bút bi viết chữ mà mang tới cảm giác bút lông, kiểu chữ Khải giống bia Ngụy, đẹp đẽ mà phóng khoáng.
Chỉ có điêù nội dung làm cô phải ra sức cắn môi mới không cười thành tiếng.
Đơn Dũng đưa kiểm điểm tới cho bảo an trông coi họ, khiêm tốn hỏi :" Anh xem có được không?"
"Ừ, để tôi xem .. Ồ, chữ viết đẹp lắm." Bản an không nhịn được khen, trông như viết thư pháp, nhưng dễ đọc hơn nhiều, không phải loại loằng ngoằng giun dế chả ai hiểu viết gì:
"Bình thường thôi, chủ yếu là trường học bồi dưỡng tốt."
Bảo an lẩm nhẩm đọc :" ... Tôi phạm phải sai lầm giai cấp tư sản tự do hóa, vấn đề chủ yếu là tư tưởng nhận thức không cao, không nghiêm túc học tập phương tâm chính sách của Đảng, không nghiêm túc yêu cầu bản thân ... Ở mặt học tập, tôi không tìm hiểu sâu. Ở mặt sinh hoạt, tôi không câu nệ tiểu tiết. Ở mặt tư tưởng, tôi quá tự do. Lâu dần nuôi dưỡng thành ..."
Càng đọc càng thấy không ổn, đôi mày bảo an nhíu chặt, tựa như gặp phải chuyện khó giải quyết. Đơn Dũng biết cái đám con cháu viên chức bất học vô thuật được chiếu cố vào trường, trình độ chẳng hơn Lôi Đại Bằng là bao. Còn không à, rõ ràng biết có vấn đề mà không thấy vấn đề ở đâu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đơn Dũng, bảo an ngờ ngợ hỏi :" Đơn Dũng, sao cậu viết giống trưởng ban chúng tôi phát biểu thế, đây là kiểm điểm à?"
" Sao không phải, anh xem nhận thức sâu sắc chưa? Còn đào ra căn nguyên tư tưởng."
Tả Hi Dĩnh không chịu nổi nữa, gục mặt xuống bàn cười không ngừng, cô vừa cười một cái là tên bảo an biết bị chơi rồi, vỗ bàn quát :" Đùa tôi đấy à? Sao chuyện tẩy chay lại không viết?"
"Không viết được anh ơi, đến trường học còn che đậy thì ai dám viết ra trong trường xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế? Không phải là bôi nhọ trường học sao? Cho nên tôi chỉ có thể viết mình có vấn đề, không thể nói trường có vấn đề, đúng không? Nếu thực sự là viết vào, chứng tỏ nói trường quản lý không tốt, mà quản lý không tốt thì lãnh đạo phải chịu trách nhiệm. Nên vấn đề chỉ có thể là do tôi cô phụ sự bồi dưỡng của trường, tư tưởng sai trái, đợi xử lý, đúng không?" Đơn Dùng nói cứ như thật:
Bảo an vẫn thấy sai sai, nhưng không bắt Đơn Dũng viết lại, cầm tờ kiểm điểm đứng lên :" Cậu đợi đó."
Đợi hắn vừa đi một cái Tả Hi Dĩnh cười thành tiếng, cười tới chính cô cũng thấy mình cười quá rồi, ôm mặt cười không cho Đơn Dũng nhìn mình. Đơn Dũng viết thì chữ trông thì ngay ngắn lắm, nhưng cố ý dùng sai chữ, đồng âm khác nghĩa, toàn lời rỗng tuếch :" Cậu nghịch ngợm như thế, tôi xem xem cuối cùng cậu giải quyết thế nào."
"Chị thấy ngay thôi, trường đã ép chuyện này xuống, em không ngờ là ban bảo vệ lại nhảy ra, thế thì bọn chúng gặp họa." Đơn Dũng mồm thì nói, tay vẫn không ngừng giở trò cùng với cái điện thoại trong túi:
Tả Hi Dĩnh chưa kịp hỏi thêm thì bảo an kia mặt đỏ gay hùng hổ đi vào, vỗ bàn rống lên :" Chơi tôi đấy à? Chữ kiểm mà cậu viết không phải trong chữ kiểm điểm."
"Ồ, không phải à, anh chắc chứ? Sao tôi nhớ là viết thế này nhỉ? Hẳn là tôi nhầm rồi." Đơn Dũng cầm lấy bản kiểm điểm, xem rất lề mề, mãi mới nói :" Hay là anh đợi chút, tôi viết lại."
Bảo an tức tới ói máu, nhưng mà đối phương có thái độ nhận sai hắn chẳng thể làm được gì, đang định chuyển lời trưởng ban Cẩu, yêu cầu viết rõ toàn bộ quá trình tham dự tẩy chay nhà bếp, không ngờ bên ngoài có người hô.
" Nhảy lầu rồi nhảy lầu rồi, có mỹ nữ nhảy lầu rồi , hoa khôi trường chuẩn bị nhảy từ khu phòng học xuống rồi."
Người ban bảo vệ vừa nghe thế thì chạy ùa cả ra ngoài, Đơn Dũng cười thầm không nhúc nhích, Tả Hi Dĩnh nghe ra giọng của Lôi Đại Bằng, cái giọng đó còn khó nghe hơn cả lừa đói đòi ăn, nghe một lần là không bao giờ quên. Người trông coi đi rồi, Đơn Dũng thong thả đưa cái tay giấu dưới bàn lên, bấm phím gửi tin, ngẩng đầu lên phát hiện Tả hi Dĩnh cũng ngồi yên, vẻ mặt mang sự hứng thú của bàng quan, tựa hồ đoán ra Lôi Đại Bằng bày trò.
Sư tỷ rất thông minh, vì thế cô thấy với thân phận của Đơn Dũng không thể phá vỡ được cục diện bế tắc này.
" Này, này ... La hét gì đó? A, lại là mày, Lôi Đại Bằng."
Bảo an chạy ra nhìn thấy Lôi Đại Bằng đang ra sức hò hét thì quát lớn. Ai chẳng biết đây là thằng ngốc, không ai muốn chấp hắn, nhưng mà hắn lại chỉ lên khu phòng học la hét như chết cha chết mẹ:" Anh nhìn nóc nhà kìa, sợ chết đi được."
Bảo an nhìn một cái, trên nóc nhà đúng là có cô cái váy hồng tóc dài, sợ hết hồn hô lên "hỏng rồi", sau đó chạy vào trong hét thất thanh:" Trưởng ban, có người nhảy lầu, xảy ra chuyện rồi, khu phòng học có người nhảy lầu."
Lôi Đại Bằng tranh thủ chuồn luôn, tới trước KTX vẫn cái giọng con lừa đó hô :" Khu phòng học có người nhảy lầu, có mỹ nữ tuẫn tình tự sát."
Hắn vừa chạy vừa hô, từ KTX nam vòng sát chân tường KTX nữ như né tránh cái gì đó, hô tiếp:" Khu phòng học có người nhảy lầu ... Soái ca khoa trung văn và hoa khôi khoa nghệ thuật tuẫn tình tự sát."
Lão Bao lúc bấy giờ cũng đã triệu tập người chạy tới khu phòng học hô hào :" Có người nhảy lầu rồi ... Mỹ nữ giáo viên khoa nghệ thuật nhảy lầu rồi."
" Có người nhảy lầu rồi."
Tiếng la hét không hài hòa đó vang vọng khắp Học viện Lộ Châu, hết sức chướng tai và rõ ràng, người nhảy lầu là ai không rõ, nhưng hình như là thật. Một truyền mười, mười truyền trăm, thế là ngày càng có nhiều người tụ tập ở sân nhỏ trước khu phòng học.
Xem ra phân công rất rõ ràng, từ thư viện, KTX sinh viên, khu lầu hành chính, khu công chức đều có người hô. Mấy người này cũng học khôn rồi, bảo an nhìn qua camera không nhìn thấy người hô hào, mà nóc nhà không có camera, góc nhìn khác nhìn không rõ. Trưởng ban Cẩu cuống lên, nếu có sự kiện nhảy lầu, người bị hỏi tội đầu tiên là ông ta, tổ chức nhân thủ chạy tới khu phòng học."
Người chạy tới sân nhỏ nhìn lên tầng 12, thấy một bóng dáng tóc dài, thế là tự giác hô lên, khu đất trống liền tập trung đông nghìn nghịt.
Trước lầu hành chính, lái xe của khách sạn Khải Lai Duyệt cũng nghe thấy, xuống xe nhìn về phía khu phòng học, chưa rõ có chuyện gì. Đúng lúc này không biết Tư Mộ Hiền ở đâu chạy ra vỗ vai hắn:" Anh nhận ra tôi không?"
Lái xe quay đầu, a, không phải chàng trai trông nồi ở Hưởng Mã Trại sao, gật đầu :" Nhớ chứ, cậu học ở đây à?"
"Vâng, anh chở cô gái hôm đó ăn cơm ở Hưởng Mã Trại phải không?" Tư Mộ Hiền mặt mày khẩn cấp:
"Đúng rồi, Tả lão tới chỗ các cậu giảng bài, hôm nay cô ấy không đi theo xe, hình như là đi cùng bạn cậu."
"Vậy thì hỏng rồi, cô ấy bị người ban bảo vệ bắt mất rồi ... Thật đấy."
"Ha ha ha, không thể nào, cục công an còn không dám đụng vào người ta, người ta tới Lộ Châu do bí thư thành ủy đích thân tiếp đãi đấy."
Lái xe khinh khỉnh nói, người dựa vào chiếc Mercedes, như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm:
Không ngờ Tư Mộ Hiền giơ di động lên, bên trong truyền ra tiếng quát.
"Ông, ông là nhân viên công vụ quốc gia, sao có thể làm thế?"
""Tôi thế đấy, sao nào? "
Đó đúng là giọng Tả Hi Dĩnh rồi, tiếng nam nhân sau đó ngưng bặt, lái xe sợ tới há hốc mồm.
"Anh nhanh lên đi, nếu xảy ra chuyện, khách sạn các anh đều bị ảnh hưởng, tôi coi chúng ta là bạn nên tới báo tin thôi, coi như tôi chưa từng đến đây." Tư Mộ Hiền nói xong chạy luôn:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận