Tư Mộ Hiền, Lão Bao, Ma Can, Chân Thối cùng vài người nửa nấp sau bếp cười trộm, cảnh tượng ấy ai nhìn thấy cũng thú huyết sôi trào. Kế hoạch Ong vò vẽ chọc đủ lớn rồi, cả trường thành tổ ong vò vẽ rồi.
Chưa hết, mấy người gọi điện thúc giục, không lâu sau Thiên Lôi ca thở hổn hển bê một cái sọt từ cửa sau nhà ăn đi ra. Tất cả đầu bếp kéo đi xem náo nhiệt rồi, chẳng còn ai ở đây, Thiên Lôi ca tranh thủ bê cả sọt trứng gà, vẫy tay một cái, cả đám nhét trứng vào người, kệ cả trứng vỡ làm chảy khắp người, tức tốc chạy đi.
Làm gì vậy? À, đi đưa trang bị.
Trứng gà nhanh chóng được phát cho đám đông phẫn nộ, chả cần dạy thì cũng biết dùng thứ này ra sao. Bốp bốp bốp, liên hồi kỳ trận, trứng ném vào cửa khoa bảo an.
Cẩu Quốc Bình vốn trốn rồi, không ngờ bị quản lý Lý của thư viện phát hiện nấp sau ban bảo vệ, ông già đó xông tới tóm lấy con chó già lôi ra, tát chan chát chửi bới :" Quân súc sinh lòng lang dạ thú, nếu không có giáo sư Tống tiếp tế, cha mày còn chẳng lấy nổi vợ, sao lại sinh ra thứ nghiệt chủng như mày ..."
“Hắn ở bên này, hắn ở bên này” Có sinh viên phát hiện ra, hô lớn:
Cẩu Quốc Bình vừa bị phát hiện liền xong rồi, trứng gà bay vèo vèo như châu chấu, tức thì toàn thân ông ta toàn thứ nhơn nhớt màu vàng. Cẩu Quốc Bình dùng chiêu kim thiền thoát xác, cởi áo thoát khỏi ông già điên kia, vội vàng nhảy vào phòng trốn. Đám đông chưa hả giận, có người cầm đầu hô :" Thả người, bọn chúng tùy ý bắt giữ sinh viên ... Bắt bọn chúng thả người ra."
Đám đông mất lý trí dễ bị lôi kéo nhất, không ít sinh viên giơ cao nắm đấm hô :" Thả người! Thả người!"
Tiếng hô cứ vậy lan đi, cả người chẳng hiểu thả ai cũng giơ nắm đấm gào hét khản cổ :" Thả người! Thả người!"
Cũng có người tỉnh táo chút hỏi, thả ai? Tất nhiên là thả Đơn Dũng rồi, đoạn đối thoại kia được khá nhiều người nghe tử tế, Đơn Dũng cũng là danh nhân, nên có thêm người gia nhập đội ngũ.
Ngàn người cùng hô :" Thả người! Thả người!"
Người như biển, hô như sấm, khí thế không gì cản nổi nửa, hiệu trưởng Vương cũng sôi máu tóm lấy trưởng ban sinh viên rống lên :" Mau thả người ra, nếu còn không thả người sẽ gây ra sự kiện quần thể, không chừng có người chết đấy."
Quát cũng vô ích, thế trận kia ai dám xông tới? Trưởng ban Sử cắn răng chịu mấy quả trứng gà chen vào ban bảo vệ, nhưng cảnh sát bao vây không cho ông ta vào, Tả Nam Hạ và giáo sư Tống ở bên trong. Các bên thì thầm trao đổi, sau khi xin ý kiến Tả Nam Hạ và trưởng phòng Hứa, liền phất tay, thả người!
Đơn Dũng lười nhác đứng dậy, cùng Tả Hi Dĩnh nhìn nhau cười, có điều trong nụ cười của Tả Hi Dĩnh có chút bực bội, đã biết y phóng túng, không ngờ phóng túng càn rỡ tới mức này. Cô cũng nghĩ tới Đơn Dũng mượn thân phận mình thoát vây, hơn nữa cô không ngại để Đơn Dũng làm thế. Có điều cô chỉ góp chút công làm chuyện ầm ĩ hơn thôi, cậu ta căn bản không cần, người ban bảo vệ chắc nằm mơ cũng không ngờ được bộ tổng chỉ huy nằm ngay dưới vành mắt họ.
Khi có người hô nhảy lầu, bảo an chạy hết, Tả Hi Dĩnh đích thân chứng kiến Đơn Dũng điều binh khiển tướng, Lôi Ngốc, Hiền Đệ, Lão Bao, Chân Thối .. Một loạt biệt danh nghe rất thổ phỉ, chớp mắt biến trường học thành đống hỗn loạn.
Đoàn người theo cảnh sát ra ngoài, nhóm cảnh sát này là đội đặc cảnh trực thuộc chính phủ, mục tiêu bảo vệ chủ yếu là Tả Hi Dĩnh, trước sau trái phải đều có người, hộ tống cô xuyên qua đám đông, nhanh chóng rời hiện trường. Đơn Dũng thì chả ai thèm quản, trưởng ban Sử Xuân Hòe đứng ở cửa chân nhũn ra, cảnh tượng này giống mấy chục năm trước ông ta từng gặp, nhìn thấy Đơn Dũng còn sợ hãi tránh đường.
Rời cửa phòng huấn đạo liền thấy mấy bảo an, thảm vô cùng, mặt mũi tím bầm sưng vù, nhẹ nhất thì cũng toàn thân đầy lòng trứng. Đơn Dũng đi tới trước mặt một người đưa tay ra, người kia biết điều vội trả Đơn Dũng hai cái điện thoại, Đơn Dũng cất điện thoại của mình đi, chỉ cái của Tả Hi Dĩnh, nói :" Đã bảo anh rồi, anh không nghe, không phải ai các anh cũng dọa được đâu. Hiểu luật pháp không? Đây là giam giữ người trái phép, sẽ có người xử lý anh."
"Tôi, tôi ..." Tiểu Diệp lắp bắp lấy di động kia, nhét vào tay Sử Xuân Hòe:
Sử Xuân Hòe nghe nói là di động tịch thu của cô gái kia thì cầm lấy chạy ngay, đem trả cho người ta.
Bộ dạng của Cẩu Quốc Bình là thảm nhất, không biết ăn bao nhiêu quả đấm, trứng gà không đếm xuể, đang ngồi như ăn mày ở hành lang. Tội danh hiện giờ là giam giữ trái phép nhà đầu tư, bị cảnh sát trông coi. Đơn Dũng đi qua rồi lùi lại, dùng ánh mắt thương hại nhìn người lúc nãy còn hùng hổ đe dọa mình :" Trưởng ban Cẩu, con người có thể vô sỉ, nhưng đừng vô tri ... Ông quá vô tri, đối diện với tài phú, ông chỉ là loại quỷ nghèo hèn mạt, hơn nữa từ hôm nay trở đi, ông thành kẻ thù của toàn trường rồi, ha ha ha."
Cẩu Quốc Bình tức tới toàn thân run lẩy bẩy, dợm người muốn xông tới, cảnh sát liền ấn ngay ông ta xuống. Đơn Dũng ngửa cổ cười vang bỏ đi, dù diễn biến sau này y cũng không đoán được, nhưng lúc này sướng khoái không để đâu cho hết.
Đơn Dũng vừa ngoài, trong đám đông có người hô:" Đơn Dũng, đó chính là Đơn Dũng."
Vốn danh tiếng Đơn Dũng không nhỏ, giờ càng lớn, nam nữ sinh vỗ tay hò reo hú hét, tự động nhường ra một con đường, đám cơ bắp khoa thể dục bao vây xung quanh như vệ sĩ. Lôi Đại Bằng hô:" Đản ca, phát biểu vài câu đi."
"Đúng thế Đản ca, phát biểu đi, hôm nay anh lưu danh sử sách rồi." Lão Bao cũng xúi bẩy:
Ma Tam Dương cũng bị ban bảo vệ bắt đi, nghĩ lại còn tức, giơ một tay hô hào:" Chúng ta hoan nghênh Đơn Dũng phát biểu vài câu."
"Đúng, đúng."
Đám nam nữ đang kích động đều vỗ tay rào rào, quây Đơn Dũng ở chính giữa. Đơn Dũng không ngờ được đẩy một quân bài domino lại tạo ra thanh thế và ảnh hưởng lớn như vậy. Có điều lúc này y cũng máu sôi sùng sục, hào khí ngút trời, giơ tay lên, toàn bộ im lặng.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía y.
"Các anh em, các chị em .. Hôm nay, có người ép tôi phải nhận sai, tôi nói với họ." Đơn Dũng lấy sức hét lên :" Không!"
Thế là đám đông phụ họa, hô rung trời: "Không!"
"Có người hủy hoại sức khỏe của chúng ta, có người ý đồ che giấu tấm màn đen của nhà ăn, tôi nói với họ: Không!"
Lần này càng có nhiều người hô "Không!"
"Ngày hôm nay, hết thảy sẽ vĩnh viễn không lặp lại, vì có người dám đứng ra, dám nói không, không chỉ có một mình tôi nói KHÔNG!" Đơn Dũng dốc sức cổ động, tiếng hô khản cả cổ:
Có không ít thiếu nữ tim đập thình thịch, hai tay ôm ngực sợ nó nhảy ra ngoài, mắt chăm chú nhìn Đơn Dũng, nghìn người đồng thanh :" Không!"
"Cũng chính hôm nay, có người gọi chúng ta là quỷ nghèo, chúng ta rất phẫn nộ, vì sao? Vì chúng ta dù nghèo, nhưng cũng nghèo có nhân cách, nghèo có tự tôn, không cho phép ai tùy ý dẫm đạp ..." Đơn Dũng vừa đi vừa vung tay nói, tựa như đứng trên đầu ngọn sóng dưới ánh hoàng hôn, đám đông đi theo y. Khi y vừa dừng lại, toàn bộ tĩnh lặng, Đơn Dũng vung cao tay, tức thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lấy hơi nói với hơn nghìn bạn học.
"Ai dám sỉ nhục chúng ta, kết cục của bọn chúng là bị sỉ nhục, giống như hôm nay vậy. Rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ đường đường chính chính có được hết thảy thứ chúng ta muốn, không ai ngăn cản được, cũng giống như hôm nay."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận