Lời qua tiếng lại vài câu, Tống Tư Oánh còn hung hãn hơn Đơn Dũng, Đơn Dũng nhìn Tống Tư Oánh xoay vô lăng chuyển hướng xe, cổ áo rất trễ lộ ra mép vú trắng muốt, váy chỉ đủ che mông khoe trọn cặp chân dài, tư thế còn còn khiến mép váy hớt cao trông chẳng khác nào mặc mỗi quần lót ra đường, đúng là hình ảnh xe sang mỹ nữ tiêu chuẩn. Nếu là bình thường thì chắc chắn chẳng ngại giở trò lưu manh trêu ghẹo vài câu, hôm nay y không có tâm trạng đó :" Cao hứng tới mức tới tận nhà còn hiến cả nụ hôn nữa, xem ra cô toại nguyện rồi, giờ nên tới cô cho tôi biết là được bao nhiêu lợi ích chứ, không thể cho ít nước bọt là xong."
Tống Tư Oánh ném cho y một cái lườm nói đáng ghét, sau đó đắc ý nói đúng là toại nguyện rồi, giờ cô không định che giấu Đơn Dũng nữa. Nguyên ủy trong đó té ra người đúng đầu bộ phận hậu cần là dượng của Tống Tư Oánh, làm việc mấy năm, nhà ăn luôn là một tâm bệnh của ban hậu cần. Lần này mượn chuyện sinh viên náo loạn để đi lên sân khấu, lấy hình thức bao thầu tiếp nhận kinh doanh nhà ăn. Nghe nói một chuỗi nhà hàng ẩm thực Mỹ Như Gia cùng trường học kỳ hợp đồng bao thầu, xe thức ăn ngày hôm đó do công ty này cung cấp.
Vốn tẩy chay gặp bất lợi, coi như bế tắc, ai ngờ nhờ quân cờ Đơn Dũng mà lật ngược thế trận, Tống Tư Oánh cao hứng, thực sự có chút hận không thể hiến thân ngay lập tức.
Không ngoài dự liệu của Đơn Dũng lắm :"Công ty ẩm thực gì đó hẳn là có quan hệ với cô, nói không chừng là thân thích hả?"
"Tất nhiên, nếu không thì ai phí công như thế?"
"Tự xem lấy mà làm, đừng bán đồ chất lượng thấp giá cao rồi để bị đuổi đi như Hạ Béo."
"Mồm quạ, không nói được một câu tử tế." Tống Tư Oánh mắng, có điều lúc này tâm tình rất tốt, thực sự không giận được người mang lại cho cô niềm vui bất ngờ, bỗng dưng thắng lớn, làm cả nhà mừng vô cùng:" Chuyện này tôi cũng hết cách, lên đại học là nhờ dượng tôi giúp, dượng ấy có việc, tôi không thể không giúp ... Công ty ẩm thực Mỹ Như Gia là của một đứa cháu của dượng tôi, không lớn hơn chúng ta là bao, anh ấy còn nói muốn làm quen anh .... Hiện giờ anh ấy cứ khen tôi biết làm việc, đã hứa nếu tôi tốt nghiệp tới công ty anh ấy sẽ lập tức thành giám đốc ... Có điều tôi không muốn đi."
Đơn Dũng cũng chẳng hứng thú, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chuyện này nhiều năm trước đã xảy ra, nhưng khi đó người bị hại là cả nhà mình, còn lần này người được lợi cũng chẳng phải mình.
"Đừng dài mặt ra thế, cứ như gặp tôi chẳng vui tì nào vậy." Tống Tư Oánh liếc mắt thấy được sự sa sút của Đơn Dũng:" Anh đừng như thế, tôi chân thành tới cám ơn anh đấy, anh ra điều kiện đi. Không được giở trò lưu manh đòi hiến thân đó, anh tôi nói có chi tiêu gì cứ tính cho anh ấy. Anh giúp tôi nghĩ, nên xẻo anh ta thế nào."
"Thôi khỏi, đều là gian thương cả, lấy của anh ta một chút lợi, sau phải bồi thường mười phần lợi tức. Với lại ý định ban đầu của tôi cũng không phải vì lợi lộc nào cả, chẳng qua là nhìn thấy thức ăn tên Hạ Béo làm ra quá chướng mắt thôi. Giờ chưa biết có lấy được bằng tốt nghiệp hay không đây, tôi không có tâm tư đó." Đơn Dũng nói ra lo lắng trong lòng:
Két, xe phanh lại bên đường núi, Tống Tư Oánh làm ra vẻ thần bí:" Ồ, anh lo cái đó à, tôi còn nghĩ Đản ca muôn người sùng bái chẳng sợ gì mới đúng, nếu lo cái đó thì không cần, có dượng tôi ở đó, không tới mức anh trần truồng rời chuồng đâu."
" Thật không? Đừng lừa tôi nhé, tôi sợ trường tính sổ."
"Xì, kém cỏi, cái dũng khí vung tay hô lớn không ai ngăn được chúng ta của ba ngày trước đâu rồi? Cho anh biết, đây là chỗ kém của anh, nếu là lỗi nhỏ, trường học nhất định dùng bàn tay sắt. Nhưng chuyện lớn lên rồi thì không ai dám xử lý, anh nói xem trường xử lý anh thế nào? Tụ tập gây rối à? Điều đó nói lên trường học quản lý có vấn đề, hiệu trưởng chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm lãnh đạo, thế không phải tự vả mặt à? Bây giờ Hạ Béo bị hóa đơn phạt của bên công thương, chất lượng làm sợ chạy mất dép rồi, trách nhiệm đổ hết cho ông ta, liên quan gì tới anh? Đảng ủy trường đã họp về chuyện này rồi, biết dượng tôi nói sao không?"
"Nói sao?" Đơn Dũng hồi hộp hỏi:
"Hi hi, hoàn toàn chẳng có ai nhắc tới tên anh, anh đúng là danh bất hư truyền, họ sợ anh chứ sao. Nếu giam bằng tốt nghiệp của anh, chẳng lẽ họ không sợ anh lại gây chuyện à? Bây giờ hài hòa mới là chủ đạo, xảy ra chút chuyện thôi cũng truy cứu trách nhiệm lãnh đạo. Chuyện ngày hôm đó, trường học không dám báo lên trên." Tống Tư Oánh kể lại thôi mà cũng vui vẻ, đẩy Đơn Dũng một cái:" Anh lập cái kế hoạch Ong vò vẽ, ai cũng biết chỉ giấu mỗi tôi ... Có điều làm không tệ, tôi hơi thích anh rồi đấy."
"Đúng rồi!" Đơn Dũng chớp mắt, lẩm bẩm một mình:" Bọn họ chức cao quyền trọng, mình chẳng có gì trong tay, giờ người phải sợ là họ chứ không phải là mình, ưu thế của giai cấp vô sản là ở đó, sao mình lại hồ đồ thế chứ? Mẹ nó, làm sợ mất mấy ngày."
Thế là Đơn Dũng thấy nhẹ nhõm hẳn, như thế khả năng lấy được bằng tốt nghiệp là 50/50 rồi, không tới mức bi quan như mình nghĩ. Giờ cũng hiểu vì sao chủ nhiệm Vương đưa mình về lại không nói không rằng, hẳn là không có gì mà nói. Gây họa thì phải khai trừ, gây đại họa thì không ai dám khai trừ."
" À đúng, còn một chuyện khiến họ không dám xử lý anh."
" Chuyện gì?"
"Giả ngốc à, không phải anh nói con gái ông già họ Tả là bạn gái anh sao? Ôm cái chân to như thế, anh còn sợ cái gì? Bí thư thành ủy còn phải nể mặt anh."
"Vớ vẩn." Đơn Dũng không tin:
"Anh ngốc thật đấy à, con gái lớn của ông ấy là Tả Hi Dung, chủ tịch tập đoàn hóa công nghiệp Thiên Tích, riêng đầu tư ở Lộ Châu đã cả tỷ đồng. Dượng tôi nói, ông già đó tức giận tới mức ngay ngày hôm sau đã đi, lãnh đạo thành phố vì chuyện này mà điểm danh phê bình trường ta, nói chúng ta làm ảnh hưởng tới môi trường đầu tư. Giờ hiệu trưởng Vương đang dẫn một đội ngũ tới Phúc Kiến xin lỗi ông già đó, kéo cả giáo sư Tống theo ... Anh oai quá rồi, nói không chừng hiệu trưởng Vương quay về còn tìm anh thương lượng." Tống Tư Oanh đưa bàn tay trắng nõn ra vuốt ve khuôn mặt điển trai của Đơn Dũng, thực sự là khiến người ta thích tới muốn đụng chân đụng tay:
"Không thể nào!" Đơn Dũng nuốt nước bọt, thực sự không biết cái chuyện quái dị này làm sao phát sinh được, quên cả động tác lưu manh của Tống Tư Oánh.
Tống Tư Oánh nhìn bộ dạng của Đơn Dũng cũng ngớ ra, trông chẳng giống người ôm chân to:" Này, tôi chuyên môn tới mời anh, cũng có thể nói không phải tôi mời anh, là cháu của dượng tôi mời anh ... Muốn kết giao với Đản ca. Không phải anh xé da hổ giả đại kỳ, giả mạo con rể Tả gia chứ?"
"Đúng vậy đấy ...tôi và Tả Hi Dĩnh quen nhau mới ba ngày, bọn họ ăn ở nhà tôi một bữa cơm, nếu mà lộ tẩy thì thành trò cười lớn rồi. Bạn gái gì chứ, bằng vào tôi thế này, ngay cả cô cũng không muốn hiến thân, con gái Tả gia sao nhìn trúng .... Bỏ, khiêm tốn chút, tôi vẫn về quê chơi cho rồi." Đơn Dũng xua tay:
"Giả sao? Tôi thấy không giống giả." Tống Tư Oánh khởi động xe, khen Đơn Dũng:" Có điều không phải tôi không thích anh, ít nhất là hôm đó nhìn anh như vậy, tôi muốn hiến thân rồi ... Vậy tôi ăn nói với dượng tôi ra sao?"
"Cứ nói sức khỏe không tốt, không tới được ... Tư Oánh, không phải tôi không nể mặt tôi, chẳng may người ta phát hiện ra tôi không đáng tiền, chẳng bằng không đi, không để người ta cười cho à? " Đối với cô gái chỉ biết tới lợi ích này, Đơn Dũng nói thẳng, tránh dây dưa không rõ ràng:
"Ha ha ha, anh cũng biết điều đấy, được thôi, giữ chút cảm giác thần bí, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn. Yên tâm mà đi thực tập, ở trường có chuyện gì tôi gọi điện cho anh, dù anh có ngã cũng không ngã ở chuyện này đâu, trường học tranh đấu dữ lắm, bên hậu cằn cắn được miếng thịt này, đủ cho họ tranh rồi."
Tống Tư Oánh nghe thế hình như cũng bỏ đi được một phen tâm sự, lái xe xuống núi, muốn đưa Đơn Dũng tới xã Tróc Mã, Đơn Dũng lại kiên trì muốn ngồi xe bus. Cô cũng không ép, đưa thẳng Đơn Dũng tới trạm xe, khi tạm biệt còn ôm Đơn Dũng một cái. Bộ dạng thân mật, so với trước kia đúng là nâng lên tầng cấp mới.
Người đi rồi, Đơn Dũng lên xe bus nông thôn, nhìn chiếc xe đỏ xa dần, trong lòng hiểu rõ, cô gái thực dụng như Tống Tư Oánh, dù là nụ hôn trên xe cũng là vì có được quá nhiều lợi ích. Có điều trong lòng Đơn Dũng có một sự cố chấp, cố chấp thà bị khai trừ, chứ không muốn chuyện mỹ hảo bị trộn lẫn tạp chất.
Cuộc sống vốn khó, sống giống một con người càng khó.
Khi xe đi, Đơn Dũng nhớ tới câu nói đó của cha, quỹ tinh cuộc đời của cha lên xuống không ngừng, nhà máy rượu đóng cửa, nhà hàng đổ bể, từ nghèo thành giàu, từ giàu thành nghèo, mấy lần lên xuống. Giờ bản thân cũng đứng trước ngã tư cuộc đời, Đơn Dũng lần đầu tiên cảm nhận được gian nan mà cha trải qua, giống bây giờ, y không biết mình nên làm gì, làm như thế nào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận