Lôi Đại Bằng nói ra điều nhịn trong lòng từ lâu, đưa tay về phía Đơn Dũng:" Vậy đưa sách cho em, em muốn làm giáo viên vài ngày."
Đơn Dũng như mắc nghẹn thứ gì đó trong cổ, cứ tưởng hiểu Lôi đệ lắm rồi, y vẫn không ngờ tới được yêu cầu này, ngơ ngơ nhìn hắn.
"Xem đi, biết ngay anh không coi em là anh em, chuyện nhỏ thế này mà không giúp." Lôi Đại Bằng giận dỗi hét lớn, phất tay bỏ đi:
Đơn Dũng kéo ngay lại hỏi:" Đợi đã, rốt cuộc thì cậu có ý gì, sao cậu không tìm mấy người kia?"
"Anh biết còn cố hỏi, tìm họ bọn họ sẽ nói em nhận mặt chữ còn đòi làm giáo viên, chỉ có hai chúng ta trình độ tương đương, không ai cười được ai." Lôi Đại Bằng thành thật nói:
Đơn Dũng húc đầu vào tường, té ra trong mắt Lôi đệ, mình cùng trình độ với hắn, Đơn Dũng tức tới bật cười luôn:" Cậu cũng biết trình độ của mình đấy nhỉ, sao cậu phải đi bêu xấu làm gì?"
"Không phải Đản ca, em nói vậy, từ nhà trẻ bắt đầu, tới tiểu học, trung học, đại học, con mẹ nó ngày ngày em bị giáo viên mắng chửi, không bợp đầu thì đá đít. Em lớn lên trong cay đắng khổ nhục, anh không phải là không biết, vì vậy em có mộng tưởng, nếu ngày nào đó em làm giáo viên ... Phàm trong lớp có đứa nào phá phách lười học, em sẽ biểu dương khen ngợi, có đứa nào chăm học điểm cao, em sẽ tóm lấy chửi bới ..." Xem ra những lời này giấu kín trong lòng rất lâu rồi, như nông nô đợi một ngày lật độ địa chủ ca hát vang trời, bất chấp Đản ca đã bàng hoàng tới thộn mặt, Lôi Đại Bằng cầu khẩn:" Đản ca, em sống tới chừng này, trừ ăn ra một chút lý tưởng cũng không có, chẳng lẽ anh không thể thỏa mãn em một lần."
" Cái, cái ... Chuyện ... Đại Bằng, cậu làm thế hỏng con người ta thì sao?" Đơn Dũng không tìm ra lời thích hợp mà nói nữa rồi:
"Thôi đi, bọn học sinh ở đây còn sợ bị làm hỏng à, toàn là đám dân công dự bị, dù sao chúng nó học có ra gì đâu, đỗ đạt thế quái nào được, đằng nào chẳng ra ngoài kia bán sức lao động kiếm sống, không bằng để chúng chơi cho vui." Lôi Đại Bằng nói tuy xóc óc, nhưng mà là sự thật, trình độ bọn học sinh ở đây, quá nửa chẳng khác gì Lôi Đại Bằng:
Có vài việc kỳ thực rất đơn giản, không nên suy nghĩ nhiều, càng suy nghĩ nhiều càng dễ sai lầm, Đơn Dũng trầm tư, đặt sách vào tay Lôi Đại Bằng, phất tay:" Đi đi, chúc mừng cậu thực hiện lý tưởng ... Có điều lý tưởng và hiện thực có chênh lệch, cậu chưa chắc được toại nguyện đâu."
"Không cám ơn nhé, Đản ca, em biết anh tốt nhất mà."
Lôi Đại Bằng mặc kệ, ôm lấy sách như được chi bảo, chạy như bay. Trông hắn chạy vui vẻ như thế, Đơn Dũng bật cười, té ra tâm sự mấy ngày qua là thế, bảo sao lại không vui.
Dừng lại bên lớp một lúc lắng nghe, không thấy xảy ra chuyện gì, Đơn Dũng nhìn thấy nhân viên bưu điện đi xe đạp tới, Đơn Dũng biết hàng mình đặt đã đến, tươi cười lên đón. Đúng là cầu sao được vậy, hàng tới rồi, ký tên tháo vỏ bọc ra, hai cái đèn pin ánh sáng mạnh, còn có một gói gia vị nữa ....
Kỳ thực tâm tư của y cũng có đặt ở trường học đâu.
……… ……….
"Bây giờ bắt đầu vào học, tôi là giáo viên mới của các em, Lôi Đại Bằng, các anh em trong trường đại học gọi tôi là Thiên Lôi ca, mọi người gọi lôi thầy là Lôi là được rồi."
Xoạch, ném sách lên bàn giáo viên, Lôi Đại Bằng mở màn, không ai cười, đều căng thẳng mà ngạc nhiên nhìn vị giáo viên mới tới, cứ như trong chuồng trâu lại sinh ra con ngựa vậy, ngạc nhiên lắm.
"Hả, không biết lễ phép, sao không đứng lên chào giáo viên?" Lôi Đại Bằng không nhận được sự tôn trọng như mong muốn, trừng mắt tức giận:
Cán bộ thể thao văn hóa trong lớp vội hô đứng lên, cả lớp đồng thanh :" Chào thầy Lôi ạ."
Lôi Đại Bằng cười toét miệng ngay, cứ như lãnh đạo đi thăm hỏi, xua tay :" Các em ngồi đi."
Đám học sinh ngồi xuống, đứa nào đứa ấy lưng thẳng tắp, tay đặt lên bàn, nhìn lướt mắt qua, đều tăm tắm, ngoan hết sức.
Lôi ca xưa nay rất hưởng thụ cảm giác nói một lời chấn kinh bốn phương, từ ngồi góc lớp thăng cấp lên ngồi ở bục giảng, đắc ý lắm lắm, phấn chấn lắm lắm. Cũng bắt chước người ta chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trên bục giảng hai lần, mắt nhìn chằm chằm học sinh trong lớp, nhìn cho chúng im thin thít, hư vinh thỏa mãn cực độ.
Một chữ thôi, sướng!
Nếu là hai chữ, cực sướng!
Từ nhỏ đến lớn, Lôi ca bất kể là học tập hay là phá phách, đều đi theo đuôi người khác, nào từng mơ tưởng có một ngày bao nhiêu người nhìn sắc mặt mình như thế ... Lôi Đại Bằng tiêu hóa cảm giác sảng khoái này, tự tin bùng nổ. Không giảng bài mà thực hiện lý tưởng canh cánh trong lòng đã, vỗ bàn hỏi đám học sinh.
"Em nào thi đứng đầu lớp, đứng lên."
Khẩu khí hết sức bất thiện, đám học sinh sợ sệt nhìn về cô bé ngồi bàn số hai, cô bé đó cũng sợ lắm, hai tay nắm góc áo từ từ đứng dậy. Tướng mạo của thầy Lôi đủ khiến tuyệt đại đa số người khác giới sợ hãi, nhất là trẻ vị thành niên.
Lý tưởng sắp thực hiện, Lôi Đại Bằng chuẩn bị bới móc chửi mắng một phen, nhưng cô bé đó đứng lên, trái tim Lôi Đại Bằng thõng xuống.
Thực sự quá khác biệt với đứa học trò cưng của giáo viên mà hắn căm ghét, chỉ thấy cô bé này tóc như cái chổi, buộc bằng sợi thừng, mặt cúi thấp, không dám nhìn ai. Người gày gò nhỏ xíu không xứng với tuổi, nếu bảo Lôi ca đặt biệt danh, thế nào cũng là khổ qua.
Gặp khó rồi, Lôi ca xưa nay không sợ cường quyền, nhưng với người yếu thế, chẳng lẽ còn mắng chửi, đó không phải là bản sắc hiệp nghĩa.
"Em tên là gì?" Lôi Đại Bằng hòa hoãn hơn, quên cả lí tưởng, lòng dâng lên chút thương xót:
"Cảnh Diễm Diễm ạ." Cô bé rụt rè đáp, giọng gần như không nghe thấy:
Lôi Đại Bằng không biết phải tiếp tục thế nào nữa, giờ mới nhìn kỹ hơn, mùa hè rồi mà cô bé còn mặc áo dày mùa xuân, cúi đầu xuống, đi dép lộ ngón chân bẩn thỉu. Một thiếu nữ tuổi hoa phơi phới, ăn mặc còn kỳ dị hơn bà già, hắn thấy ngứa mắt :" Sao em ăn mặc thế này, mẹ em không biết cho em ăn mặc một chút à?"
Không hiểu, Lôi Đại Bằng không hiểu được, cô bé không trả lời, đầu cúi càng thấp, có thằng nhóc ngồi ở ghế sau hô lên:" Thầy, bạn ấy không có mẹ."
Lôi Đại Bằng mắng:" Vớ vẩn, không có mẹ thì ai sinh ra?"
Thằng nhóc bổ xung:" Mẹ bạn ấy do cha bạn ấy mua về, chạy theo thợ mộc vùng ngoài rồi."
Cả lớp ồn ào, đứa thì nói, đứa thì cười, cô bé kia tủi thân gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Cô bé khóc một cái, không ai cười nữa, nhìn những đứa học sinh quấy phá, nhìn giáo viên gây ra chuyện.
Thế là thầy Lôi tức xì khói, sắn tay áo lên :" Đứa nào vừa cười, ra đây, đứng lên bục giảng, chính mày, thằng trọc đầu to kia, đừng tưởng tao không thấy."
Đôi khi xấu cũng hữu dụng, ít nhất thầy Lôi nổi giận, uy thế kinh người, thằng nhóc đầu trọc ngồi bàn sau run cầm cập đứng ở bục giảng. Nhìn cái biết ngay là loại cá biệt, đầu còn có hai chỗ sưng, cổ có vết cào, Lôi Đại Bằng ngồi xuống đường bệ, hỏi tên là gì, đáp Ngưu Thủy Sinh, lại hỏi có phải thường xuyên đánh nhau không, thằng nhóc đó không thừa nhận.
Lôi ca chuyến này thông minh cực, vỗ bàn nói:" Nhìn là biết trình độ của mày rồi, đứng đầu lớp từ cuối lên trên chứ gì?"
Cả lớp cười rộ, đoán đúng rồi, thăng nhóc trọc đầu xấu hổ cúi đầu xuống.
"Nếu thầy Lôi đây đã dạy em, vậy phải cho em một bài học." Lôi Đại Bằng vỗ bàn, cả lớp im thít, lên giọng dạy đõ, lời nói ra lại là:
" Đánh nhau không sai, trẻ con không nghịch, lớn lên ăn hại. Điểm này thầy Lôi không phê bình em, thi đội sổ cũng không phải là sai, cha mẹ em không sinh ra em thông minh, đó không phải là lỗi của em ... Nhưng em bắt nạt nữ sinh, vậy thì thầy phải phê bình em. Nhớ năm xưa khi thầy Lôi làm giáo viên, chưa từng bắt nạt nữ sinh, chuyên môn bắt nạt nam sinh, đứa nao lợi hại thì thầy bắt nạt đứa đó, khi không còn ai để bắt nạt nữa, thầy bắt nạt giáo viên. Bắt nạt bạn học thì giỏi giang gì, bắt nạt giáo viên mới là giỏi, hiểu không? Đi xin lỗi Cảnh Diễm Diễm, sau này làm đôi bạn tốt, nói không chừng tương lai cưới về làm vợ, thế không phải là đỡ phải đi mua vợ à?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận