Thế là sáu sinh viên tham gia thực tập thành hai phe bằng nhau, chỉ còn lại ba anh em, vì có Vương Hoa Đình, tình cảm đám anh em cũng sứt mẻ, ít nhất Lôi Đại Bằng dao động không thôi, vừa muốn đi theo Đảng, lại không nỡ bỏ món ngon sắp ra lò.
Tư Mộ Hiền nhìn ra, nói:" Đại Bằng, bên là anh em bên là nữ nhân, cậu nên quyết định rồi. Hay là tôi với lão đại làm thôi, cậu theo bí thư đi."
"Thế sao được, ăn ngon, chơi vui, chết nhanh ...kệ cô ấy." Lôi Đại Bằng cuối cùng đã quyết định, không đứng về bên nào, theo lập trường cái bụng.
Bạn học tranh cãi không ít, nhưng không ảnh hưởng tới tình cảm. Buổi chiều như không có chuyện gì xảy ra, ai cần dạy học thì cứ dạy. Đơn Trường Căn đạp xe về nhà, ông thấy mấy sinh viên thực tập đã dễ dàng đảm đương được công tác ở trường, bớt được bao việc. Nhất là Vương Hoa Đình, Đinh Nhất Chí, Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân rất có trách nhiệm, hơn thằng cháu mình và thằng ngốc nhiều. Có điều hai đứa đó cũng không phải vô tich sự, ít nhất công tác hậu cần làm rất tốt, không nghe thấy đứa nào phải kêu ca chuyện ăn ở.
Rảnh rỗi rồi, ông già ngâm nga dân ca về nhà trên con đường thôn mấp mô đầy phân trâu phân dê.
Thông thường sau khi tan học, Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng bắt đầu làm cơm tối, Tư Mộ Hiền lấy nước giúp đỡ, Đinh Nhất Chí có khuynh hướng mọt sách, chuyện bếp núc không làm được, hai nữ sinh được ưu tiên, đợi ăn thôi, dạy học xong thường đi tản bộ loanh quanh. Hôm nay cũng không ngoại lệ, hai cô bê chậu, nhân lúc đợi cơm, tới con sông nhỏ gần đó giặt quần áo.
Không bị thành thị hóa ảnh hưởng, cảnh sắc nông thôn là đẹp nhất, ít nhất Vương Hoa Đình thấy dù Lộ Châu là một trong mười thành phố có sức hút nhất, cũng không có dòng nước trong xanh, cây cối um tùm và không gian tĩnh mịch như nơi này. Dọc đường đi dê kêu be be về chuồng, gà mẹ lạch bạch dẫn theo một đàn con dài chiêm chiếp về ổ, chú kéo xe chất phác trong thôn chào hai cô gái, con la cao bằng cả người hắt hơi rất uy vũ.
Trẻ con tan học cũng chẳng chịu nhàn rỗi, chúng chạy khắp ruộng đồng, không phải giúp gia đình làm nông thì cũng đi nhặt cành cây. Hay kết bạn đông đúc bên sông nô đùa.
Hai cô tới khúc sông quen thuộc, ngập tới nửa bắp chân, mát lạnh, nhìn thấy cát sỏi dưới lòng sông. Ngâm xong áo liền vò xà phòng, dòng sông nổi bọt trắng. Khúc sông này rất nhiều nòng nọc và cá con, đôi khi dùng chậu múc một cái là có mấy con.
Vương Hoa Đình ngắm cảnh sắc, vô tình thấy quần áo Lưu Thúy Vân đang giặt là của Tư Mộ Hiền, cười hỏi:" Chà Thúy Vân, giặt quần áo cho cậu ta rồi, đã phát triển tới mức ấy sao?"
"Hoa Đình, đừng cười tôi, nếu cô muốn tìm người giặt quần áo cho thì cả đống." Lưu Thúy Vân cười bẽn lẽn, cô gái dung mạo bình thường này, yêu đương cũng lặng lẽ:
Mỗi lần nhìn thấy Lưu Thúy Vân và Tư Mộ Hiền trao đổi ánh mắt ăn ý, thậm chí Vương Hoa Đình còn ghen tỵ, cười tự trào: "Cô nói Lôi Đại Bằng à?"
"Hi hi, Hoa Đình, Lôi Đại Bằng tuy ngốc, nhưng thật thà lắm, cậu ấy thích cô là thật, giống lớp trường vậy."
"Nói linh tinh."
"Từ ánh mắt lớp trưởng có thể nhìn ra mà, chẳng qua cậu ấy ít nói thôi." Lưu Thúy Vân khẳng định:
Vương Hoa Đình lắc đầu, lớp trưởng tới từ Vân Thành, cách Lộ Châu mấy trăm km, lần này ở lại thực tập là vì sao, cô há không biết? Chẳng qua là chàng lớp trưởng đó, tuy có danh tài tử, nhưng mà quá nghiêm túc ít nói, thực sự hai người không bồi dưỡng được chút cảm giác nào.
Lưu Thúy Vân lặng lẽ tới gần hỏi nhỏ:" Hoa Đình, cô thích Đơn Dũng chứ gì?"
"Á" Vương Hoa Đình giật mình, thiếu chút nữa thì làm quần áo trôi theo dòng nước, bí mật này cô chôn giấu trong lòng không ngờ bị Lưu Thúy Vân phát hiện, chối ngay:" Vớ vẩn, tôi có thích Lôi Đại Bằng cũng chẳng thích anh ta, cô không nhìn tính kiêu ngạo thối tha của anh ta xem."
"Vung tay một cái nửa trường ủng hộ, hôm đó cô cũng có mặt mà, tôi đoán anh ấy thành tình nhân trong mộng của rất nhiều nữ sinh đấy. Hi hi, gì chưa nói chứ, Tư Mộ Hiền một lòng theo anh ấy đấy."
" Xì, thèm vào."
Nhìn trộm được tâm tư của bí thư chi đoàn, Lưu Thúy Vân cười trộm trong lòng, không nói tiếp nữa.
Vương Hoa Đình vờ vịt giặt quần áo, không để ý mình cọ xà phòng lên đá, lát sau ngập ngừng :" Thúy Vân, cô có biết cô Tả Hi Dĩnh, là con gái giáo sư Tả tới giảng triết học ấy ..."
Tuy nói mập mờ, có điều Lưu Thúy Vân đoán ra, nếu nói người gần gũi với bộ ba kia nhất thì chính là cô :" Tôi cũng không rõ lắm, nghe Mộ Hiền kể, bọn họ tới đập nước Chương Trạch câu cá, gặp được cha con giáo sư Tả, sau đó tình cờ thế nào giáo sư Tả vốn là nhà ẩm thực lại tới quán ăn nhà Đơn Dũng ăn cơm. Sau đó nữa buổi tọa đàm cô thấy rồi, Đơn Dũng lấy can đảm theo đuổi cô ấy ... Kỳ quái là hình như thành công rồi, nghe nói Đơn Dũng đi xe đạp điện chở Tả đại tiểu thư chơi Lộ Châu cả ngày."
Tuy Lưu Thúy Vân biết không toàn diện, cũng đủ để Vương Hoa Đình ghen tỵ rồi, đối với một số cô gái điều kiện quá ưu việt chẳng có cảm giác với người khác giới chiều chuộng nghe lời, cô chính là loại đó. Đơn Dũng dẫn đám anh em trốn học, đánh nhau, biểu tình, gây sự, một nhân vật hào quang chói lóa như thế muốn không chú ý cũng khó. Cũng không biết từ bao giờ, ánh hào quang đó đã chiếu vào trái tim cô gái ngoan hiền nề nếp.
Vương Hoa Đình hừ mũi một cái :" Anh ta bốc phét mà các cô cũng tin, cô chắc không biết bối cảnh Tả gia nhỉ? Tả Nam Hạ tuy là giáo sư, nhưng con gái lớn của ông ấy là chủ tịch tập đoàn Thiên Tích ... Nếu không bằng vào cái gì người ta về quê, lãnh đạo thành phố phải ra mặt."
" A, lai lịch lớn vậy, vậy Đơn Dũng một bước lên trời rồi." Lưu Thúy Vân thốt lên:
Vương Hoa Đình hỏi ngược lại :" Cô thấy có khả năng ấy à, nếu lên trời rồi còn tới đây thực tập không?"
"Cũng phải." Lưu Thúy Vân lại nghĩ tới bộ ba kia chưa hết tính trẻ con, không nghĩ cái ăn thì tìm trò chơi, đúng là khả năng bằng 0, nghĩ thế liền nói:" Có lẽ vì ham chơi nên họ biết cách vui vẻ hơn bất kỳ ai, ai ở cùng họ đều chơi được."
"Mấy người bọn họ đều là sâu hại." Vương Hoa Đình nói câu đó mà ủ rũ, có con sâu hại lại chẳng thích cô:
Chút tâm tư này của cô không qua mắt được Lưu Thúy Vân:" Hoa Đình, tôi thấy cô quá khép kín bản thân đấy."
"Làm gì có, tôi tham gia hoạt động công ích nhiều lắm mà."
"Không phải tôi nói bề ngoài, mà tôi nói trong lòng ..." Lưu Thúy Vân chỉ chỉ tay vào ngực trái Vương Hoa Đình, nói lời nghĩ từ lâu ra:" Kỳ thực cô và anh ấy giống nhau, bên ngoài thì hào quang chói lọi, sau lưng lại cô độc. Cô là bí thư chi đoàn, lại là chủ tịch hội sinh viên, ở trong trường có nữ sinh nào bắt mắt hơn cô, nhưng người thực sự quan tâm tới cô, trừ cha mẹ ra, cô nghĩ còn ai nữa? .... Đơn Dũng cũng thế, bạn bè cả đám, hô một tiếng gọi tới cả liên đội. Nhưng khi xảy ra chuyện, người gánh lấy đều chỉ có một mình, cả Lôi Đại Bằng gây họa, anh ấy đỡ thay, thực ra anh ấy cô độc hơn bất kỳ ai. Cô không nhận ra anh ấy kỳ thực rất ít nói à, một mình tới vùng quê nghèo vắng vẻ này cũng phản ánh sự cô độc của anh ấy."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận