Lôi Đại Bằng cái gì có thể không để ý chứ ở mật ăn uống không cho người khác nghi vấn về trình độ của mình, nghe vậy mặt toát ra một uy nghiêm bất khả xâm phạm nói:" Đương nhiên rồi, tai lừa, tim lừa, môi lừa, gan lửa, dạ dày lừa, lưỡi lừa, sáu món chính. Lại thêm tương lư bài, thiêu lư thiệt, bảo trấp lư thánh, ngân nha lư quyển, chưởng trung lư bảo, thanh qua lư hoàn, hương tiên lư bài, phong vị lư xuyến, ngư hương lư ti, cửu chuyển lư tràng, nùng thang lư cân, hồ điệp lư kiện, thúy lỗ lư, mười ba vị thịt lừa, tôi chưa có món nào chưa ăn."
Nói như bắn súng liên thanh, Vương Hoa Đình nghe choáng váng, cô chưa từng phát hiện tên này mồm mép lanh lợi như vậy, nói một loạt tên món ăn mà không va vấp, không lặp, không ngắc ngứ, kinh ngạc thốt lên:" Trí nhớ không tệ, nhớ được bao nhiêu tên món ăn như thế, sao học thơ Đường lại chẳng ra làm sao?"
"Khác nhau, vì đó là thứ ăn được, thơ Đường có ăn được không? Nếu ăn được thì tôi cũng có thể thuộc lòng."
Cả ba bật cười, e tên này thuộc loại chủ đề triết học, biện chứng của ngốc và thông minh rồi, những tên món ăn khó đọc ấy, không phải người thông minh là có thể thuận miệng đọc ra.
Cuộc nói chuyện làm bầu không khí giữa ba anh em quay lại hài hòa như cũ, tuy có thêm Vương Hoa Đình, nhưng có thời gian tiếp xúc ở xã Tróc Mã, nên không coi cô là người ngoài.
Vương Hoa Đình lại hỏi Đơn Dũng:" Có câu trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa, nhưng tôi ăn mấy lần rồi, đâu có cảm giác gì đặc biệt? Có lần một người bạn cha tôi tặng, chúng tôi nấu ăn ở nhà, khô lắm."
"Đó là thịt lừa kéo xe, không phải lừa chuyên nuôi làm thức ăn, kém xa lắm, không thể đem ra so sánh." Đơn Dũng chỉ ra khác biệt:
"Còn có một lần bạn tôi tổ chức sinh nhật, ăn lẩu lừa ở quán lẩu, thịt lừa ở đó không khô mà ngấy. Ăn mấy lần đều không ngon." Vương Hoa Đình chứng minh, mình không phải là không biết gì:
" Đó là loại lừa vỗ béo, hiện giờ đại bộ phận thịt lừa trên thị trường là loại thịt lừa này, hiện giờ người đông, miệng ăn nhiều, không thể có nhiều thịt lừa tự nhiên cung ứng, nên toàn loại vỗ béo công nghiệp thôi." Đơn Dũng giải đáp nghi vấn của cô:
Lôi Đại Bằng chỉ đợi cơ hội để xen vào, vội nói nhanh:" Thịt lừa loại đó nói một cách đơn giản là lừa thiến, lừa thái giám ... Nhanh thì dùng bốn năm tháng vỗ béo, thứ kia bị cắn rồi, nó lớn lên liền không bình thường nữa thịt làm sao mà ngon được, đúng không Đản ca?"
Đơn Dũng gật đầu, Vương Hoa Đình thì khó chịu vì hắn ăn nói không giữ mồm, vừa lườm một cái, Lôi Đại Bằng vội vàng nói:" Được, được, đừng lườm nữa, tôi không nói nữa, được chưa? Bạn hỏi Đản ca đi, anh ấy biết nhiều hơn."
Thấy hai người ngồi trước chẳng có tí hài hòa nào, Đơn Dũng nói giúp:" Đại Bằng nói không sai đâu, ngoài thị trường chẳng những có gà vỗ béo bảy tuần, lợn vỗ béo ba tháng, còn có lừa công nghiệp nữa, đầu là thứ động vật bị bệnh. Không chỉ Trung Quốc, mà cả phương Tây cũng có vấn đề này, vi như món gan ngỗng nổi tiếng, thực tế là gan của con ngỗng bệnh. Trình độ hiện đại hóa càng cao, chất lượng thực phẩm càng đi xuống. Hiện toàn quốc chỉ vài cơ sở nuôi lừa, Lư Viên của Lộ Châu là một trong số đó. Dù vậy cũng đi theo hướng nuôi dưỡng hiện đại hóa rồi. Thịt lừa thực sự là phải nuôi thả ngoài thiên nhiên, hạ thu tự do kiếm ăn, mùa đông dùng thức ăn gia súc, chỉ có trưởng thành một cách tự nhiên khỏe mạnh thì mới ngon nhất."
"Ừ, có lý, anh nói thế làm tôi có chút hứng thú rồi đấy." Vương Hoa Đình hài lòng với lý luận này:
Tư Mộ Hiền nói thêm:" Bí thư, có câu dân ca, thịt lừa thơm, thịt ngựa thô, cả đời không ăn thịt la. Không hề sai đâu. Trước khi tôi lên đại học chẳng hề chú ý tới ăn uống, nhưng quen Đản ca và Lôi ca hoàn toàn thay đổi cái nhìn vốn có và tôi. Lương thực tinh thần và phúc miệng lưỡi đều bác đại tinh thâm."
"Đúng đấy, nếu mà may mắn gặp được toàn lư yến thì tuyệt vời." Lôi Đại Bằng ao ước, lại không dám chắc lắm:" Đản ca, chắc là có chứ, con trai khai tỏa, không thể quá kém."
Khai tỏa là lễ trưởng thành thịnh hành của người Lộ Châu, sinh nhật 13 tuổi sẽ mời thân bằng hảo hữu tới ăn tiệc. Người thành phố không mấy coi trọng, ở nông thôn rất để ý. Đơn Dũng cũng không chắc lắm:" Phải xem vận số, thân phận của anh ở trường còn dọa được bọn đàn em khóa dưới, chứ tới nơi đó rồi, ngay cả lái buôn cũng không bằng, bọn họ riêng tiền đặt hàng đã nộp mười mấy vạn. Đây là thời đại lấy tiền luận bối phận, có được vào bàn hay không còn chưa chắc."
Một sinh viên thì có bao nhiêu gia sản và bản lĩnh chứ, không bị người ta từ chối không tiếp là khá rồi. Đơn Dũng có thể tới là nhờ mua bán thịt lừa nhiều năm, quen biết rộng.
Đề tài mở ra, ba anh em bắt đầu so sánh tiệc thịt lừa mấy nhà trong thành phố khác nhau thế nào. Luận tới ăn thì Lôi Đại Bằng ăn khỏe nhất, ăn nhiều nhất, nhưng nói tới biết ăn thì Lôi ca ở trước mặt Đơn Dũng phải cam bái hạ phong.
Lúc này đây Đơn Dũng đang nói tới thứ chất lượng nhất người con lừa, chính là dái lừa, không chỉ nói còn diễn tả bằng động tác:" Thời điểm lấy dái lừa tốt nhất là khi lừa bắt đầu động dục, phải làm cho dái lừa sung huyết, cửng to nhất, sau đó vung dao xẻo một phát. Tiếp đó cạo lông, lấy nước lạnh khử mùi, trực tiếp cho vào nồi nấu canh dái lừa, làm thế là tráng dương nhất ..."
Lôi Đại Bằng nghe thế sở da gà cảm khái:" Thất đức quá, cắt thì cắt đi, cũng phải đợi người ta xong việc chứ."
"Cậu hiểu cái đếch, xong việc thì xìu xuống rồi, còn dương khí gì nữa."
Tư Mộ Hiền cười trộm, Đản ca cố ý dụ Lôi Đại Bằng cảm khái là để làm Vương Hog Đình khó chịu. Ai ngờ Vương Hoa Đình đã quá hiểu tính của họ, nghe mà vẫn như không có gì, nói:" Các cậu đừng có nói tởm như vậy được không, tham ăn còn được, nói chuyện cũng hạ cấp như vậy à?"
"Đúng rồi, không thể hạ cấp như thế, bí thư, bạn nghe thấy rồi nhé. Trong số chúng tôi, Đản ca là hạ cấp nhất." Lôi Đại Bằng rụt người lại, kiên quyết đứng cùng chiến tuyến với Vương Hoa Đình:
Trong kính chiếu hậu, Vương Hoa Đình liếc nhìn Đơn Dũng đang mỉm cười thản nhiên, mi dày đen như mực, đôi mắt sáng như sao, trong phóng túng mang theo sự rắn rỏi. Trong những cuộc tâm sự ban đêm ở KTX nữ, mỗi lần thảo luận tới nam sinh trong trường đều ít nhiều nhắc tới Đản soái ca như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi. Cô cảm khái sắp tốt nghiệp rồi mà ở bên nhau chẳng bao lâu. Mỗi khi mỉm cười, đều thấy anh ấy lạc quan tươi sáng, mỗi khi trầm tư, cảm giác được nỗi buồn không phù hợp với tuổi. Vương Hoa Đình luôn muốn thăm dò câu đố này, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Xe đi rất ổn định, tới Lộ Châu mất hơn 30km, qua xã Tróc Mã, lại đi thêm 10 km, tiến vào con đường thôn làm bằng xi măng cốt thép, lại đi qua hai con đường vòng quanh núi. Lọt vào tầm mắt là vùng bằng phẳng giữa núi, xung quanh thấp thoáng mấy thôn trang nhỏ, thi thoảng có thể thấy được từng đàn lừa con đuổi nhau chạy vui vẻ trên đồng hoang.
Kỳ thực nơi này cách Lộ Châu theo đường chim bay không xa, có điều ngăn cách bởi rặng Lão Đính Sơn, đi đường quốc lộ biến thành xa hơn đường núi 20 km. Có điều ba người chưa từng tới đây hứng trí nhìn, đây là một mảnh bồn địa thiên nhiên, đông tây hẹp, nam bắc rộng, đất bằng và dốc thoải phải tới mấy chục kilomet vuông, cỏ xanh mươn mướt như tấm thảm. Núi cao san sát bao quanh một vùng bình nguyên màu mỡ, địa hình hiểm trở, chẳng trách thành nơi nuôi dưỡng thiên nhiên.
Đơn Dũng ở ghế sau nhoài người về phía trước, chỉ tay mỉm cười nói :” Chúng ta tới Lư Viên rồi đó, phía trước kia chính là Sử Gia Thôn.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận