Chỉ thấy một cảm giác nóng rát từ miệng tới cổ họng, tựa như miệng bị nướng cháy, Vương Hoa Đình rối rít gắp thức ăn vào miệng, sau đó ngửa cổ uống nước để trôi đi cảm giác rát miệng kia, hồi lâu sau mới nói ra được:" Cái gì thế?"
"Rượu." Đơn Dũng cười đáp, trông mặt rất đểu:
"Rượu mà thế à, còn đáng sợ hơn cồn." Vương Hoa Đình chưa hết sợ hãi, khóe mắt có vệt nước long lanh, hết sức đáng thương:
"Rượu này tên là Say Ngất Lừa, nặng hơn cả rượu Phần 63 độ." Lôi Đại Bằng nén cười giải thích:
Giờ Vương Hoa Đình mới nhận ra ba người kia chỉ nhấp ngụm rất nhỏ, vừa nãy là giả vờ uống sảng khoái là để cho mình xem, hừ một tiếng chỉ mặt cả ba:" Ba người cố tình phải không?"
"Cố tình thì là chắc chắn rồi." Đơn Dũng thản nhiên thừa nhận, gắp miếng tai lừa thái sợi, thong thả vừa ăn vừa nói:" Giờ bạn làm thế này, chép chép miệng đi."
Vương Hoa Đình vô thức làm theo, phát hiện ngay ra sự khác thường, trong cảm giác rát miệng, có vị thơm ngọt của lương thực, lại có vị thịt hơi một chút, nhưng rất sướng. Cô lại nhìn món mình vừa ăn, ra là gan lợn.
Đan Dũng nói:" Bạn mà không ăn thử thì tiếc lắm, gan lừa là món nổi tiếng của Công Phu Lư, ở Lộ Châu không có mà ăn đâu, món này kết hợp với rượu mạnh là tuyệt với, một gắt một êm, ăn phải nói là sướng."
Nói nghe rất huyền ảo, nhưng mà Vương Hoa Đình thấy thơm thật, lại lấy dũng khí gắp miếng nữa, giống lúc ăn thịt chim sẻ vậy, ít nhiều cũng động đũa rồi.
Tuy chưa phải là món chính, nhưng vẫn làm công phu lắm, Lôi Đại Bằng ăn không ngừng đũa, Đơn Dũng nhắc:" Đại Bằng, tiệc chưa lên, chớ để no quá."
"Không sao, cùng lắm ăn một bữa thay ba bữa, em sợ đói, không sợ no."
Lôi Đại Bằng ra sức ăn, trông chẳng có tí văn hóa nào, Đơn Dũng chẳng khuyên nữa. Vương Hoa Đình cũng chỉ nếm thử vài miếng rồi thôi, tựa ám ảnh tâm lý quá lớn, gan lừa còn dám nếm, thứ khác thì thôi.
Bên này vừa đặt đũa xuống, bên kia đã món nóng tới, viên quản lý dẫn theo hai người, đặt xuống hai đĩa lớn, cái đỏ thì đỏ thắm, cái tím thì tím sậm, trắng thì sáng trong. Đĩa lớn nhất là sườn lừa, xương sườn dài cả thước, đĩa đen xì xì hình chữ nhật, như món đồ cổ, đặt lên bàn chiếm non nửa bàn. Xương sườn vừa rời nồi đem rán qua dầu, rắc ít vừng, trên phủ lớp rau thơm xanh rì, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm hỗn hợp, tức thì khiến người ta hít sâu. Tuy làm trông rất thô, nhưng là một loại phong cách, đậm vẻ hào sảng, làm người ta muốn dùng cả tay cầm lên ăn
Đang hít hà thì một cái vò lớn đặt xuống, hương vị át cả món xương sườn, làn hơi lượn lờ bay ra. Mở nắp sứ Thanh Hoa một cái, trong sắc canh đỏ sậm sền sệt, nhìn thấy sơn dược trắng nõn, thịt thái miếng hòa quện màu nước canh. Cái vò bụng to, trông rất cổ kính, đơn giản mà chẳng tầm thường.
Màu sức như muốn khoe ra một loại dục vọng, hình dáng dường như là sự ám thị thần bí, mùi thơm tựa gom góp toàn bộ tinh hoa, lấn át mọi thứ mỹ hảo. Vương Hoa Đình đã đặt đũa xuống cũng không nén được tò mò.
Đầu bếp nhìn Đơn Dũng hít sâu, vẻ mặt nghiêm túc, Lôi Đại Bằng mặt khao khát, Tư Mộ Hiền gầy nhỏ quan sát tỉ mỉ, còn vị nữ khách duy nhất vô thức đưa đũa vào hũ. Ông ta không nói gì cả, mỉm cười đi ra, đầu bếp và thực khách chân chính tâm ý tương thông, chỉ nhìn hiện trường mà nói, Đơn Dũng chính là con rể Sử gia, người có thể bình tĩnh được trước món ăn này là thực khách chân chính.
Thực khách không phải vì tham ăn và thích ăn mà gọi là thực khách, thực khách là người biết ăn, hiểu được ý món ăn. Đối diện với mong ngon, vẻ mặt nghiêm nghị và tôn trọng đó, không cần nói cũng được đầu bếp coi là tri âm.
Vương Hoa Đình gắp một miếng sơn dược, Lôi Đại Bằng múc một thìa canh sệt kèm thịt, Tư Mộ Hiền cũng đưa thìa vào hũ canh. Chỉ Đơn Dũng nhắm mắt hồi lâu, lúc này mới mở mắt ra than:" Lợi hại thật, sơn dược, cẩu kỷ, táo mật, hương thảo và bảo trấp đã cô lại với nhau, hơn nữa màu sắc át cả màu tự nhiên, công phu đã tới đăng phong tạo cực. Lại còn món dụng cụ này nữa, rất hợp ý món ăn.”
Đó là cái vò bụng lớn trên là cổ cao, rất nặng, trong mắt Lôi Đại Bằng chẳng ra sao, nhưng hắn mải ăn không nói. Tư Mộ Hiền cũng nếm thử, có điều mắt nhìn thấy Vương Hoa Đình gắp miếng thịt hình tròn cho vào miệng ... Kinh hãi không nói lên lời, đá Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng.
Thế là cả ba dừng động tác nhìn Vương Hoa Đình.
Sơn dược mềm giòn thêm vào canh đậm, làm người ta thèm ăn hẳn, Vương Hoa Đình không phải chưa từng bào ngư, mà lúc này ăn lại không giống mùi vị trong quá khứ, có thể nói dung hợp mấy mùi vị rồi, không phải vị bào ngư thuần. Ăn tới hứng khởi lại thử một miếng thịt, vừa dai vừa giòn, trong có cả vị bào ngư, mùi thơm của thuốc, dư vị kéo dài. Cô không nhịn được ăn mấy miếng liền, quên mất cả ba người kia, ngây ngất trong hành trình khám phá món ngon, đến khi vô tình ngẩng đầu lên thấy Lôi Đại Bằng, Tư Mộ Hiền thêm vào Đơn Dũng nhìn cô chằm chằm như nhìn người ngoài hành tinh.
"Ăn đi chứ, sao mọi người không ăn?" Vương Hoa Đình mời:
"Đúng đúng, mau ăn đi, xem các cậu kia, bị dung mạo của bí thư làm ngây ra rồi."
Đơn Dũng che đậy, Lôi Đại Bằng muốn hỏi gì đó bị Tư Mộ Hiền nhanh tay đút miếng sườn rán vào miệng, kèm theo một cú đá làm hắn không dám nói nữa. Đơn Dũng bấy giờ mới lấy thìa múc bát canh, nếm canh sền sệt, ăn thử sơn dược và thịt, dừng lại một lúc vươn tay lấy miếng xương sườn, gặm rất hăng hái.
Món ăn ngon có thể ăn ra cả ý cảnh, ví như lúc này rượu mạnh đựng bát lớn, tay cầm xương sườn lớn, đó gọi là hào sảng, dù là người nhát gan uống vài ngụm cũng giống hảo hán. Thêm vào nước canh đỏ như máu, trông hết sức hào hùng ... Chỉ là ba vị hảo hán ăn mà lòng nơm nớp.
Dần dần, cả ba dừng hết, trao đối ánh mắt hài hước với nhau, rồi lại liếc nhìn Vương Hoa Đình. Vương Hoa Đình đã vô thức phá được chướng ngại tâm lý, ăn cả miếng xương sườn lớn, vừa ăn vừa hỏi tên món ăn, Đơn Dũng chịu khó giải thích. Loại thịt trong không màu là gân lừa, sợ trắng là cửu chuyển lư tràng, lựa chọn lừa nuôi tự nhiên, phát triển khỏe mạnh, mỗi đoạn lòng thái sợ có tám chín nếp gấp, nên gọi là cửu chuyển. Mọi người tò mò đếm thử, đúng là đa phần chín nếp.
Ngư hương lư ti thì không cần giải thích, đó là món chiêu bài của đại đa số quán thịt lừa ở Lô Châu, Vương Hoa Đình chỉ món bảo trấp quái kim tiền hỏi:" Vậy cái này, món này ngon nhất.
"À, cái đó ..." Đơn Dũng mặt rất thâm trầm, rất nghiêm túc đưa ra câu trả lời :" Bạn đoán xem."
Đoán làm sao được, Lôi Đại Bằng xen vào, giơ ngón cái lên:" Lợi hại, Đàn ca, em biết anh không làm ăn lỗ vốn mà, riêng món này đã xứng với toàn bộ chi phí rồi."
"Chỉ bằng món này thôi á." Vương Hoa Đình không tin:
"Đúng thế, một bữa cơm bào ngư đã tốn mấy trăm, chưa kể ..." Lôi Đại Bằng chân đau nhói không dám nói nữa:
Tư Mộ Hiền mỉm cười tiếp lời:" Chưa kể do đầu bếp có tiếng làm."
"Đừng chỉ nói, ăn đi ..." Đơn Dũng giục, lấy ba miếng xương sườn cho vào đĩa của mình, Lôi Đại Bằng cướp hai cái, chia cho Vương Hoa Đình một cái, Tư Mộ Hiền không cướp.
Vương Hoa Đình lại múc canh:" Vẫn là món này ngon nhất."
Hôm nay khẩu vị cô rất tốt, ăn rất vào, nhưng chuyện lạ lại xảy ra, ba tên kia cứ nhìn cô, lần này Vương Hoa Đình khẳng định không phải bị dung mạo của mình thu hút, mày liễu khẽ chau lại:" Lại làm sao thế .... Có vấn đề gì, chẳng lẽ .... Canh này làm từ gì thế? "
Thấy cô ăn kha khá rồi, Đơn Dũng nhìn cười, nhẹ nhàng nhả hai chữ:" Dái lừa."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận