"Đáng thương ấy ạ?" Đơn Dũng chả hiểu mô tê gì, tự dưng người ta thương hại mình, là ai cũng chẳng thích:
"Không đáng thương à, đừng tưởng tôi không biết cậu nhé, cậu tới vài lần là tôi đã biết rồi, cậu đạp cái xe đạp nát tới. Từ đây tới thành phố trên 40 km, đi lại gần 100 km, chở có 200 cân thịt, cậu kiếm được bao nhiêu chứ? Mà đã ba năm rồi, cậu vẫn đi cái xe đạp nát đó tới, tôi nhìn sao nổi?" Ông chủ Sử như đang tìm lý do để mình làm việc thiện:
Đơn Dũng dở khóc dở cười:" Bác ơi, xe của cháu được cải tiến, xe điện đấy, không tốn sức,"
"Thế có bằng xe hơi không? Còn chẳng bằng xe lừa ấy chứ."
Ông chủ Sử trừng mắt lên, như trách thằng bé này cắt lời mình, Đơn Dũng ngậm miệng luôn, ông già này xem ra giống mấy con ngoài hàng rào kia, tính ương lắm. Chứ không à, tự dưng kéo tay Đơn Dũng tới, đấm uỳnh vào ngực, sau đó cười ha hả:" Gân cốt không tệ, thế này đi, đến thôn làm ở xưởng giết mổ, đi theo Lão Tân rồi, muốn vào nghề này, trước tiên làm quan với cơ bản ..."
Càng nói càng không tin được, té ra ông ta nâng đỡ là bảo Đơn Dũng đi giết lừa, nói xem, anh đây hay dở gì cũng sắp tốt nghiệp đại học hạng hai, là con cưng của trời, thế mà người ta nhìn ra tiềm năng đồ tể có bẽ mặt không cơ chứ?
Ông chủ Sử cũng tinh mắt lắm, nhìn một cái là hiểu ngay, trừng mắt lên:" Cái gì, không thích à, không thiệt đâu, ở đất này kiếm không kém gì trong thành phố."
"Không phải, không phải, bác ơi, cháu còn phải đi học." Đơn Dũng kiếm cớ từ chối, mình đã đâu đi xuống tới mức phải làm đồ tể:
"Học làm gì, biết đếm số là được, nhìn Bảo Anh nhà tôi mà cậu chưa hiểu à, nó có đi học được mấy ngày đâu mà vẫn làm bà chủ đấy thôi. Trong thôn không phải không có trẻ con học đại học, nuôi chúng khác gì nuôi sói, chỉ biết xin tiền gia đình, không biết cha mẹ vất vả ra sao." Ông già cảm khái:
Con gái không vui:" Cha, lạc đề rồi."
" Đúng, đang nói chuyện Đơn Dũng." Ông già sực tỉnh, vẫy tay gọi Đơn Dũng tới gần:" Không chỉ thấy cậu đáng thương, còn có chuyện này, tôi nhìn trúng cậu đấy, biết vì sao không?"
Đơn Dũng làm sao mà biết được, thật thà đáp:" Cháu không biết."
Không biết làm sao bị ông già này nhìn trúng, nếu có cái đơn vị quốc xĩ giàu chảy mỡ nào đó nhìn trúng mình thì tốt quá, Đơn Dũng thầm nghĩ. Tiếc là không phải, ông già xuất thân chăn lừa vỗ dùi:" Tuổi trẻ vất vả, tuổi già mới nhàn nhã, nhớ năm xưa Sử Bảo Toàn tôi đánh xe lừa tới Sơn Đông, tới Hà Nam, dựa vào vận chuyển từng xe lừa lập nghiệp. Người không chịu được khổ thì tôi đã không dùng .... Đúng rồi, tôi hỏi cậu, thịt của Lư Viên có mấy loại, vì sao cậu nhập loại đắt nhất?"
À, đây là vấn đề rất thực tế, không ngờ ông chủ Sử hỏi câu này, dù sao là người xuất thân chăn lừa, ông già mang sự giảo hoạt trời sinh của nông dân. Thịt của Lư Viên cũng phân ra năm bảy loại, loại nuôi tự nhiên, loại kéo xe, loại lấy da, loại vỗ béo, giá cả đủ kiểu. Thậm chí có kẻ gian trá hơn, lấy thịt la nấu mềm đem ngâm làm thành thịt lừa ngâm.
"Đắt mới ngon ạ." Đơn Dũng trả lời đơn giản:
"Ha ha, không đúng, lại chẳng phải cậu ăn ... Hơn ba năm, chỉ duy nhất một người toàn mua lừa chăn thả, là cậu. Mặc dù không nhiều, nhưng ba năm, cậu cũng kiếm ít đi khá nhiều." Đây mới là chỗ không hiểu, bên ngoài ít biết sự khác nhau giữa các loại lừa, cứ mua loại kém bán giá tốt, thế mới là bản sắc thương nhân:
"Nhất định phải trả lời ạ?" Đơn Dũng nhìn Sử Bảo Anh hỏi ý cô:
Sử Bảo Anh mỉm cười:" Với cha tôi thì có gì mà không dám nói?"
"Chuyện này ạ, chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ vì ngon thôi." Đây là nguyên nhân duy nhất, Đơn Dũng chưa bao giờ nghĩ tới lý do khác, vì có nguyên liệu ngon nên danh tiếng của Hưởng Mã Trại mới lan xa:
"Ha ha ha, thành thật lắm, giống cha cậu, ông ấy là Đơn Trường Khánh đúng không? Ông ấy vẫn khỏe chứ?" Ông chủ Sử bất ngờ hỏi:
Đơn Dũng kinh ngạc, không ngờ thế hệ trước trong nhà quen nhau:" Bác biết cha cháu ạ?"
"Gặp qua không quen lắm, khi nhà cậu còn mở quán ăn nhỏ ở đường Hoàn Đông, do tôi cung cấp thịt lừa, thứ rượu này tôi còn nhớ, chỉ người già trong nhà máy Lộ Tửu ủ được. Sau đó nhà cậu mở Lư Uyển, vẫn là tôi cung cấp hàng, khi đó cha cậu một tuần nhập hàng một lần. Vừa rồi tôi mở vò rượu là biết của cha cậu làm, rượu Khúc không dễ làm, chỉ cha cậu mới có bản lĩnh này." Ông chủ Sử giảng giải:
Không nhắc tới trong nhà thì thôi, mỗi lần nhắc tới Lư Uyển, lại là một lần Đơn Dũng đau lòng.
Đơn Dũng không nói, ông già lại nói rất hăng, xoa đầu y:" Nhóc con, chớ nản lòng, trải qua ít chuyện không phải là xấu, tôi nhìn cậu vất vả dùng xe đạp chở thịt là biết cậu sẽ có tương lai ... Hơn cái thằng nhóc khốn kiếp nhà tôi nhiều lắm. Cậu không biết đâu nhỉ, tôi chuyên môn sai Bảo Anh tới nhà cậu xem, khá lắm, Lão Đơn là người thành thật, con trai cũng là người thành thật, không giống bọn buồi trong thôn, chỉ biết ăn chơi, sớm muộn cũng bại gia ..."
Đơn Dũng sống bao năm như vậy rốt cuộc cũng gặp được tri âm tán thưởng mình, chẳng những tán thưởng lại còn muốn chiêu nạp mình, mặt y như mướp đắng.
" Nói tới đâu rồi nhỉ, à, bại gia ... Đúng, cậu chắc chắn không bại gia, nhà cậu tuy kém chút, nếu là mấy chục năm trước cũng coi như môn đăng hộ đối, vậy tới làm cho tôi đi, không thiệt đâu, nói không chừng chúng ta thành một nhà ..."
Càng nghe càng lạc đề, Đơn Dũng quay đầu nhìn Sử Bảo Anh, té ra vừa tuyển nhân công vừa tuyển con rể à? Bảo sao Tiểu Sử hay nói đùa mình là anh rể. Không được, đóng giả anh rể kiếm bữa cơm còn tạm, chứ đừng cưới cô vợ này, gặp thằng em rể như Sử Bảo Quý thì ai chịu nổi.
Sử Bảo Anh cau mày:" Cha, đang nói gì thế? Nói chuyện chính đi, lan man tận đâu rồi?"
"À, đúng, lan man quá rồi." Ông già cười, chòm râu như muốn vểnh lên, lộ ra hàm răng vàng khè vì rượu thuốc, đấm Đơn Hùng cái nữa, nâng cao điều kiện tuyển mộ:" Ý của tôi là , làm từ đầu tốt hơn, chỉ cần một năm năm rưỡi thôi là cậu có thể tự mở quán ... Cậu không muốn làm từ đầu cũng được, mở quán ở Lộ Châu, tiền tôi có thể ứng trước, nhưng cậu phải trả, lãi cũng không thể thiếu. Tôi không sợ cậu không trả, tôi tin cha con cậu, thế nào?"
Mở quán à? Nhỏ cũng mười mấy vạn, lớn chút thì mấy chục vạn, Đơn Dũng giật mình, không phải hoài nghĩ gì ông già này, nhưng mà người ta vô duyên vô cớ tung ra cám dỗ lớn làm tim y không khỏi đập mạnh. Chẳng lẽ bị ông già nhìn trúng thật, muốn tuyển làm con rể rồi? Đơn Dũng sợ hãi quay đầu nhìn Sử Bảo Anh, thấy cô cúi đầu mân mê ngón tay, lần đầu tiên thấy bà chị này lộ vẻ xấu hổ, xưa nay chỉ thấy chị ta cầm roi quất lừa quất ngựa ... Quất cả người.
Cái gì dám thử chứ cái này cho Đơn Dũng thêm vài cái gan báo cũng không dám thử, cố gắng nhớ lại làm gì để lọt vào mắt xanh Sử gia rồi, cùng lắm là dạy kèm Sử thiếu gia vài buổi, thằng đó tệ hơn cả Lôi Đại Bằng, dạy mãi vẫn đứng đầu từ đít. Nhiều lắm thì tặng cho Sử đại tiểu thư mấy vò rượu, chẳng qua là muốn lấy lòng, hòng được giá rẻ hơn thôi, chẳng có ý gì. Mua hàng suốt ba năm, bà chị này có lần nào tử tế với mình đâu, tính tiền cả số lẻ cũng không trừ, bản sắc thương nhân, keo lắm.
Chuyện bất ngờ này với Đơn Dũng không phải là tin vui, mà là kinh ngạc, không nghĩ ra sao nhân phẩm của mình bộc phát tới mức lọt vào mắt xanh người ta như thế.
" Sao rồi chú nhóc, đáp cho rõ, hay là về trao đổi với cha cậu, đây là chuyện tốt, ông ấy sẽ đồng ý."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận