Không bao lâu người tới nơi, một phụ nữ to béo, toàn thân trang sức vàng bạc, mười ngón tay đeo tám cái nhẫn vàng. Nam thì không cần nói cũng biết là cha Lôi Đại Bằng, vì đó là bản nâng cấp của hắn, trừ thiếu đôi mắt lệch thì thêm mỗi bộ râu. Hai người chạy tới, hỏi ra vẫn ở trong phòng cấp cứu, bà Lôi chửi ông Lôi: "Hay chưa, từ nhỏ ông không dạy được nó cái gì hay, đi dạy nó uống rượu, nó mà không tỉnh lại, tôi từ cái mặt ông."
" Biến biến, chuyện liên quan gì chứ, đều tại bà lúc mang thai suốt ngày đánh mạt chược, làm con bị ngốc, nói cứ uống là không biết thế nào là đủ." Ông Lôi trách bà Lôi:
Bà Lôi có ăn chay đâu, vạch mặt chồng:" Tại tôi cái rắm, khi ấy ông ở ngoài nuôi vợ bé, bà đây không cả ngày đánh mạt chược thì ngồi khóc à? Ông còn dám nói ra."
"Chậc chậc, nói gì đó ... Linh ta linh tinh, chuyện bao năm rồi còn lôi ra." Ông Lôi bị vợ vạch chuyện xấu ở chỗ đông người vội lảng đi, vừa vặn nhìn thấy Đơn Dũng đang đứng nép ở góc tường, thế là có cớ quát:" Đơn Dũng, mày lại đây, có phải mày lại xúi Đại Bằng đi uống rượu không, uống bao nhiêu mà thành thế này ... Tửu lượng của nó cả lít cũng không gục.
A, chính chủ đây rồi, hai vợ chồng nhất trí đối ngoại, bà Lôi chỉ mặt Đơn Dũng chửi mắng:" Biết ngay là thế nào cũng dính tới mày mà, từ nhỏ Đại Bằng bị mày dạy hư, nó một nửa học của cha nó, một nửa do mày dạy .. Con tao mà có mệnh hệ gì, tao không tha cho mày."
"Nói gì thế, mệnh hệ cái gì, toàn nói những lời không may." Ông Lôi ngắt lời vợ, bà vợ hung hãn sắn tay áo muốn đánh nhau với chồng:
Đúng lúc hai vợ chồng Lôi gia sắp nội chiến thì tiếng "ting" cứu mạng vang lên, cửa phòng cấp cứu mở ra. Hai vợ chồng không đánh nhau nữa chạy tới, bác sĩ cởi khẩu trang thở ra một hơi, rồi ngạc nhiên nói:" Không sao, tỉnh rồi ... Uống bao nhiêu thế, nồng độ cồn trong máu lên tới gần 200, cứu được đúng là kỳ tích.
Đơn Dũng nghe thấy hai chân nhũn ra ngồi bịch xuống đất, ông Lôi nghe tin mừng thì bũi môi:" Không sao chứ gì, đã bảo mà, con tôi nó được luyện từ nhỏ rồi."
"Cút, ông cút cho xa vào." Bà Lôi tức tím mặt mắng chồng, chạy vào trong phòng, ghé gương mặt như hư thoát tới nhìn con trai vừa tỉnh, sợ con bị ngốc vẫy vẫy tay:" Đại Bằng, nhận ra mẹ không ? Đây là mấy ngón tay?"
"Mẹ, đừng đố con, con biết đếm. Ha ha, con thắng một con lừa, mang về hầm thịt cho mẹ." Lôi Đại Bằng yếu ớt nói, cười ngốc như cũ:
Mẹ con tình thâm, người mẹ nghe câu đó thì lệ nóng trào ra, nắm tay con nói:" Con ngốc của mẹ, lúc này mà còn nhớ tới mẹ ... Hu hu, không uổng công mẹ thương con ... Muốn ăn gì nói với mẹ, mẹ mua cho ... Đừng nghĩ quẩn, sao phải thắng người ta, con nói sớm mẹ mua cho con đàn lừa nuôi trong tiểu khu chơi ..."
Cái nhà ba người này tụ lại càng gây sốc, có điều sốc tới hạnh phúc, sốc tới ấm áp. Mấy người Đơn Dũng không dám tới phòng bệnh, sợ bị chửi, Tư Mộ Hiền nhìn nhà Lôi ca, chẳng biết làm sao mà cứ đứng lau nước mắt. Đơn Dũng vừa mới hoàn hồn, phát hiện chuyện lạ hỏi:" Cậu khóc cái gì?"
"Không có gì, em bị nhà họ làm cảm động .... Lão đại, em đi chiếu cố Đại Bằng, cha mẹ cậu ấy không mắng em." Tư Mộ Hiền tựa có cảm xúc đi luôn:
Đơn Dũng không cho Lôi Đại Bằng tới Lư Viên là chính là sợ xảy ra chuyện, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện, lòng rất loạn, gọi Vương Hoa Đình:" Đi thôi, nó uống thành ra như thế, hay dở gì cũng được yên thân vài ngày."
"Anh thì sao?" Vương Hoa Đình đi theo bước chân Đơn Dũng ra ngoài:
"Đợi về bị đấu tố, thế nào mẹ nó cũng mách mẹ tôi, sau đó mẹ tôi xử lý tôi. Giờ đã hiểu vì sao tôi không mang nó theo chưa, nó đi tới đâu là gây họa ở đó ... Có điều nó cũng thắng, còn thắng một con lừa." Đơn Dũng dở khóc dở cười nói, cảm giác chuyện này quá hoang đường, không hiểu nổi làm sao mà nó xảy ra được:
Vương Hoa Đình hết lo mỉm cười nói:" Ở cùng các anh một tháng mà lắm chuyện hơn bốn năm đại học, vừa rồi tôi sợ đứng tim. Mà hai ngày nữa đi thực tập sao được nữa?"
"Không có nó không phải càng đỡ à, nếu không nó lại một cành hồng hạnh thò ra ngoài tường, hại con cái nhà người ta." Đơn Dũng nói xong không nhịn được cười:
Đi ra ngoài bệnh viện, Đơn Dũng định đi, Vương Hoa Đình không cho:" Này, có chút phong độ nào không thế, nôn ra đầy xe, xe tôi còn đi mượn, tôi không bắt đền thì cũng phải cùng tôi đi rửa xe chứ."
Đúng thế, Đơn Dũng gật đầu lên xe, thế nhưng chẳng có chút ái muội nào sinh ra, vì mùi rượu, mùi bãi nôn khiến người ta bịt mũi, còn cảm xúc gì được ...
……… ………
…….. ……….
Kỳ nghỉ ngắn ngủi đầy sóng gió qua đi, mọi người quay trở lại xã Tróc Mã, hoàn thành nốt thời gian còn lại của kỳ thực tập.
Xã Tróc Mã cũng vừa qua mùa thu hoạch.
Thu hoạch lúa mạch là thời điểm ngày mùa vất vả nhất trong năm, đối với người dân xã Tróc Mã mà nói, chuyện này còn quan trọng hơn cả Tết. Tổ hợp điển hình là cha mẹ đi đầu cắt, con lớn một chút thì đi sau bó lúa mạch, đứa nhỏ hơn thì theo sau nhặt bông lúa. Cả nhà không phân già trẻ gái trai cùng nhau ra đồng, dù là ông già chống gậy cũng làm nhiệm vụ đưa cơm cho cả nhà.
Gặt lúa mới là bắt đầu, phơi mới là phiền, tuy gặt lúa rất mệt, nhưng ngoài ruộng rất náo nhiệt. Mấy ngày trôi đi, các nơi trong thôn thấy các đống rạ cao bằng nhà hai tầng, một nửa là lương thực cho gia súc tới mùa đông nhai. Một nửa thì trộn với bùn đắp nhà đắp tường. Cũng là có chỗ cho bọn trẻ con chơi bời. Các giáo viên thực tập khi quay lại trường dạy học thì chỉ có một nửa học sinh tới lớp, Đơn Trường Căn dẫn các giáo viên đi tới từng nhà mới gọi được chừng đó, một nửa khác thì phải đi tới ngóc ngách tóm bọn chúng.
Lớp học bắt đầu trở lại, trừ học sinh đen đi một chút thì không có gì thay đổi, giáo viên thì có thay đổi, thiếu Lôi Đại Bằng còn đang nằm viện, xuất viện cũng phải nghỉ ngơi vài ngày. Kỳ thực tập chẳng qua chỉ có hai tháng, còn lại không bao nhiêu nữa, hắn có tới hay không chẳng rõ được. Thiếu đi một người đốt lửa trêu đùa, không phải nói chứ, yên tĩnh thì yên tĩnh thật, chỉ là khó tránh khỏi có chút buồn trẻ. Lớp trưởng Đinh Nhất Chí vốn ít nói, Vương Hoa Đình và Lưu Thúy Vân được chiều quen rồi, Tư Mộ Hiền mượn laptop của Lôi Đại Bằng bận làm luận văn tốt nghiệp, trọng trách chiếu cố cuộc sống mọi người đặt hết lên Đơn Dũng.
Dạy học vẫn tiếp tục, chẳng có gì mới mẻ, đừng nói Đơn Dũng chẳng hứng thú, cả học sinh cũng không hứng thú.
Chứ không à, Đơn Dũng đang giảng đề thi thống nhất, nghe câu hỏi. Thành ủy, chính phủ thành phố giải quyết vấn đề bức thiết quần chúng phản ánh, quyết sách trọng đại là: A, xây dựng Lộ Châu bình yên, sáng kiến thành phố sức hút, tạo dựng xã hội hài hòa; B: Thêm một phần cân nhắc, thêm một phần trách nhiệm xã hội; C: Bắt đầu giảm bớt ách tắc .... Mẹ nó, vấn đề này đừng nói học sinh, chính Đơn Dũng còn chả làm được, nghe đã thấy đau bi rồi.
Đối với vấn đề tương tự, học sinh trả lời nghe còn đau bi hơn, câu hỏi tích lũy ứng dụng: "Giang sơn đại hữu nhân tài xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên", từ "phong tao" trong câu thơ này có ý nghĩa gì. Đám học sinh đáp, mụ đĩ, lẳng lơ, dâm đãng.
Thế đấy, chẳng cần Lôi Đại Bằng làm hỏng con nhà người ta thì đám học sinh này cũng đủ gây sốc rồi.
Bản thân Đơn Dũng cũng đâu thích giảng bài khô khan như trong sách nói, y có tin vào mấy điều đó đâu? Nhưng mà trường học và gia đình và đủ thứ trói buộc, rốt cuộc y vẫn phải làm thứ mình không thích. Thực sự không bằng thằng ngốc Lôi Đại Bằng, nghĩ gì làm nầy, chứ chẳng phải như mình, giả dối đứng trên bục giảng, nghiêm túc giảng bài cho một đám "đội dân công dự bị" những lời trái lương tâm " Tôi chú trọng giải quyết vấn đề cuộc sống công ăn việc làm cho quần thể yếu thế ..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận