- Trên không chính thì dưới không loạn, có nhiều Hoàng thượng, chắc chắn có nhiều cẩu quan. Cẩu quan chó nhà ngươi không ngờ không ăn hối lộ, còn có thể làm được chức Quận Thủ, thật sự con mẹ nó quá kỳ quái mà.
Lúc này, đến lượt Vương Nhị Mao cười lạnh.
- Lão tử hỏi ngươi, vừa rồi ngươi nói muốn tìm chúng ta là muốn nói gì, hãy nói hết đi, để ta cho ngươi làm ma quỷ ăn no.
- Trương mỗ thân là quan viên Đại Tùy, không thể không thay mặt Hoàng thượng diệt trừ gian nịnh, lại không thể thay triều đình bảo vệ Lê Dương thật tốt, chết không có gì đáng tiếc.
Ngạo khí trên người Trương Văn Kỳ mất hết, thở dài đáp.
- Nhưng trước khi Trương mỗ chết vẫn muốn khuyên Đại vương một câu, ngươi chiếm Lê Dương, có thể tùy tiện lấy vật này vậy nọ, mà những thứ không lấy đi thì đừng động vào, ngàn vạn lần đừng phá hủy nó.
- Ngươi nói là nhà kho Lê Dương này?
Vương Nhị Mao đã dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh liền phản ứng nhanh chóng, mang theo vài phần bội phục hỏi. Chết đến nơi rồi, cẩu quan này rõ ràng còn muốn bảo vệ kho lương thực thay chủ nhân gã, thật sự là quá trung thành và tận tâm. Nhưng nhà kho Lê Dương nhất định phải thiêu hủy đấy, Trương Gia Quân chốc lát không tới được, mà xung quanh thành căn bản vô hiểm khả hủ, một khi triều đình điều động đại quân đến đoạt lại, trong nháy mắt là có thể đoạt lại toàn bộ lương thực đấy.
Trương Văn Kỳ thở dài, khẽ gật đầu:
- Nhà kho này là tích trữ hơn hai mươi quận Hà Bắc, năm xưa Dương Huyền Cảm không bỏ được không thiêu hủy nó, Lý tướng quân khốn thủ cô thành cũng không bỏ được không thiêu hủy nó. Đại vương tuy xuất thân thổ phỉ, nhìn cũng có can đảm có kiến thức, không cần thiết phải làm những việc khiến nhân thần cũng căm phẫn này.
- Không làm việc mà nhân thần căm phẫn, quan quân đến đây, sẽ để lại cho ta một con đường sống sao? Ta không thiêu hủy nó, chẳng lẽ để triều đình tuyển quân mua ngựa đến đánh ta sao?
Vương Nhị Mao cười ha ha, ngữ khí hết sức khinh thường cách nói của Trương Văn Kỳ.
Thái Thú Cấp quận Trương Văn Kỳ không ứng đối được, bùi ngùi thở dài. Nhìn bộ dạng nản lòng thoái chí của y, Vương Nhị Mao cũng động chút lòng trắc ẩn tiếc nuối người tài, bước đến gần, ngồi xuống hỏi.
- Nếu ngươi đầu hàng, ta sẽ không đốt nhà kho Lê Dương. Vụ giao dịch này, Quận thủ đại nhân chịu làm không?
Trương Văn Kỳ nghe xong, vẻ mặt đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại lộ nét sầu thảm.
- Trương mỗ không thể bảo vệ được Lê Dương, đã là một lần bôi nhọ tổ tông rồi, lại đầu hàng kẻ địch, lại càng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Trương gia. Đại vương đừng ép ta, tuy Trương mỗ thất bại trong tay ngươi, nhưng mặt mũi này, vẫn phải giữ để đi gặp tổ tông!
Vương Nhị Mao đúng là vốn không có hy vọng chiêu hàng đối với kẻ một sách này, nghe đối phương đáp lại như thế, cười cười, sai người kéo gã xuống. Trương Trư Bì cũng khâm phục lòng can đảm và nhân cách của Quận Thủ, tiến lên trước, hạ thấp giọng khuyên nhủ:
- Nhị Mao huynh đệ, ngươi thật sự không thể không giết hắn được sao?
- Giết cái gì mà giết. Người đâu, bắt hắn vào đại lao, hầu hạ ăn uống thật tốt.
Vương Nhị Mao cười khổ vài tiếng, mệnh lệnh các huynh đệ đang nghển cổ đợi giết Trương Văn Kỳ trói lại, nhốt vào lao tù nha môn.
- Lão tử không giết hắn, lão tử muốn hắn thấy, một vị quan tốt chân chính là như thế nào!
Dứt lời, y cũng không thèm để ý tới sự kháng nghị của Trương Văn Kỳ, đi thẳng về vị trí Quận Thủ, ngồi vững vàng, hít một hơi thật sâu, hắng giọng ra lệnh.
- Người tới, dẫn quản lý nhà kho Lê Dương tới cho ta!
Đám lâu la đáp lời, từ trong nhóm lâu la từ trong đám tù binh áp tải Ti thương nhà kho Lê Dương Thang Đức Tài lên đại sảnh. Ti thương đại nhân kia không có khí phách như Quận Thủ Trương Văn kỳ, không đợi người khác đá vào chân, đã quỳ thụp xuống, vừa dập đầu vừa kêu khóc:
- Đại vương tha mạng, Đại vương tha mạng, tiểu nhân chỉ là một kẻ trông coi nhà kho, từ trước tới giờ chưa hề làm chuyện xấu bao giờ.
- Nhìn ngươi như bãi nước tiểu ấy.
Vương Nhị Mao vô cùng khinh thường với nhân cách của đối phương, liền gằn giọng thóa mạ.
- Uy... Uy... Uy... Ô... ô...
Nhóm thân binh làm nha dịch tạm thời cũng biết cách làm cho quan viên Than Đức Tài mất mặt, cùng kêu lên đường uy. Mới quát một một chút, Thang Đức Tài đã sợ ngã khụy xuống đất, quan bào ướt sũng một mảng lớn mà cũng không cảm thấy hổ thẹn, khóc gào to:
- Đại vương, ta thật sự không làm chuyện xấu nào, nhiều nhất là chỉ trộm mấy bao gạo to, nhưng không phải là tử tội.
- Im miệng.
Vương Nhị Mao suýt chút nữa bị gã làm cho tức giận, vỗ bàn thật mạnh.
- Bản quan mặc kệ ngươi trộm lương thực hay trộm gì, bản quan hỏi ngươi, nha kho Lê Dương rốt cuộc còn tồn bao nhiêu lương thực? Ngươi biết tổng số bao nhiêu?
- Có có, tuyệt đối có!
Ti Thương nhà kho Lê Dương Thang Đức Tài nghe đối phương nói tới chỗ tác dụng của mình, bất giác phấn chấn lên.
- Chỗ tiểu nhân có một chồng sổ sách ghi chép mười năm trở lại đây, mỗi một khoản lương thực ra vào đều được ghi chép trên đó rất đầy đủ, tiểu nhân hàng tháng đều thẩm tra đối chiếu, dù không nói ra con số chính xác, thì cũng không ít hơn một ngàn thạch đâu ạ.
- Ta hỏi ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu lương thực, chưa không nói là tra sổ sách của ngươi!
Vương Nhị Mao vỗ xuống bàn, mệnh đối phương không được nói những lời vô nghĩa.
Số lương ngàn thạch, tính toán của Ti Thương quan viên sai số không nhỏ, mà lương thực tồn ở nhà kho Lê Dương hẳn là rất lớn, đương nhiên là có thể nghĩ ra rồi. Nhưng Thang Đức Tài báo ra con số lại vượt qua dự đoán của mọi người, không những làm cho nhóm lâu la giật mình trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đám quan lại khác đang khóc lóc cầu xin tha mạng cũng ngừng khóc, há hốc miệng.
- Nhà kho Lê Dương là do Tiên hoàng dựng nên để phòng ngừa mất mùa, bên trong có một ngàn hai trăm hai mươi lăm hầm lương thực, nếu chất đầy toàn bộ, mỗi hầm có thể chứa được tám ngàn thạch lương thực...
Vương Nhị Mao nghe được mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngã chổng vó xuống ghế, bất chấp duy trì hình tượng, y bám chặt vào mép bàn, lớn tiếng quát hỏi:
- Hiện tại thì sao, mỗi hầm lương thực có chất đầy hay không?
Ti Thương Thang Đức Tài ngẫm nghĩ một chút thành thật trả lời:
- Đầy, đại bộ phận đều tràn đầy! Dương... Dương Huyền Cảm vận chuyển đi một chút. Lý... Lý tướng quân cấp phát cho dân chúng một ít, nhưng... nhưng đây chẳng qua chỉ là chín... chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể. Chỉ là lương thực để trong nhà kho đã quá lâu rồi, không thể ăn được nữa rồi.
- Mẹ nó, thà để lương thực không ăn, cũng không chịu mang đi cứu tế dân chúng, cẩu quan còn không biết xấu hổ ra vẻ cao thâm ở trước mặt lão tử!
Vương Nhị mao liên tục đập bàn, vô cùng tiếc nuối hậm hực, đồng thời cũng tức giận. Quê nhà Quán Đào của y cách nhà kho Lê Dương không xa, đi đò ba ngày là có thể đến, nhưng trong ký ức tuổi thơ của y, hầu như chỉ là đói bụng và không có cơm ăn.
Nghĩ đến nhà kho lương thực lớn tọa ngay trước cửa nhà mình, mà mình lại lúc nào cũng đói bụng đến đầu váng mắt hoa, một luồng lửa giận một lần nửa xông lên đỉnh đầu y.
- Đám cẩu quan các ngươi, bản thân mình thì trộm được, sao lại còn đành lòng để lương thực mục nát, không biết đó là bao mồ hôi nước mắt mới thu hoạch được sao? Mẹ nó, ta thấy các ngươi đều đáng chết, ai cũng không oan!
- Đại nhân, oan uổng a. Đại nhân!
Không dự đoán được Vương Nhị Mao nói trở mặt liền trở mặt, Ti thương Thang Đức Tài cúi đầu sát đất, gào khóc to.
- Chúng ta chỉ biển thủ chút lương thực trong kho, chứ không có gan mở nhà kho phát lương thực. Dù là... dù là Quận thủ đại nhân cũng phải trình lên triều đình, triều đình phúc đáp xuống mới có thể động đến lương thực trong kho đấy.
- Đại nhân, không phải chúng ta thấy chết mà không cứu, năm nay sổ sách vụ đông đã dâng lên rồi, đợi triều đình phê chuẩn xuống thì đã là mùa thu sang năm, nên chết đói đấy, đã sớm chết đói rồi.
Một gã Thư lại khác của nha môn e sợ mình bị vạ lây, liền giành biện bạch cho mình.
Vương Nhị Mao nổi giận đùng đùng vỗ bàn, nhưng lại không có tâm tư tiếp tục giết người, cắn chặt răng, điềm nhiên nói:
- Thang Ti thương, ta hỏi ngươi, hẳn ngươi cũng biết lương thực trong hầm chứa nào là còn tốt, và lương thực trong hầm chứa nào là hỏng hết rồi đúng không?
- Việc này?
Cơ hội sống ngay trước mắt rồi, Thang Ti thương phát hiện mình lại rất khó bắt lấy, do dự một hồi lâu, mới bẩm báo chi tiết:
- Tiểu nhân... tiểu nhân không rõ lắm. Dưới trướng tiểu nhân có rất nhiều Thương trưởng, khố binh, xưa nay là bọn họ phụ trách trông coi lương thực. Tiểu nhân chỉ quản lý tổng sổ thôi.
- Vậy thủ hạ của ngươi đâu?
Vương Nhị Mao hổn hển chửi thề, tiếp tục hỏi.
Thang Ti thương nhìn nhìn đống người ngoài đại sảnh, cung kính trả lời:
- Dưới trướng tiểu nhân tổng cộng có ba mươi Thương trưởng, hơn hai trăm Khố binh, toàn bộ Khố binh đã chạy trốn hết, Thương trưởng thì chạy mười mấy người, bốn người đã bị các hảo hán dưới trướng Đại vương chém chết, còn lại đều quỳ ở bên ngoài.
Chú thích: Theo tư liệu lịch sử, Đại Tùy theo thứ tự thiết lập nhà kho Lê Dương, nhà kho Hà Dương, nhà khó Quảng Thông, nhà ho Lạc Khẩu. Nhà kho Lạc Khẩu là quy mô lớn nhất trong các nhà kho trên, có ba nghìn hầm lương thực, mỗi hầm chứa tám ngàn thạch lương thực. Năm nhà kho lớn này không ngờ trải qua chiến loạn thời Tùy mạt đã tiêu hao hết, tận đến giữa những năm Trinh Quán, mới có Trần Lương của triều Tùy có thể lấy ra giúp nạn thiên tai.
Chương 1: Tiết thu (31)
Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài đại sảnh lại vang lên những tiếng gào thét, hơn mười Thương trưởng đang khoanh tay chịu chết đều kêu oan rầm trời, nói mình lương bổng rẻ mạt, nhiệm vụ nặng nề, cơ bản đãi ngộ chẳng khác nào gia nhân trong nhà giàu có, căn bản không đáng bị liệt kê vào nhóm quan lại. Vương Nhị Mao nghe mà cảm thấy vô cùng nực cười, cũng không thèm để tâm cách nói hoang đường này, sau một lúc trầm ngâm, liền lớn tiếng ra lệnh:
- Nếu các ngươi không muốn chết, ta muốn các ngươi giúp một việc, các ngươi có tình nguyện không?
- Tình nguyện, tình nguyện, tiểu nhân tình nguyện một trăm hai mươi phần trăm.
Thang Ti thương lết đầu gối về trước vài bước, đầu gật như bằm tỏi:
- Đại vương cần dùng tới chúng ta, là phúc của chúng ta. Chỉ cần ngài ra lệnh, chúng ta vượt lửa qua sông cũng không chối từ!
- Ta không cần các ngươi vượt lửa quá sông!
Vương Nhị Mao bĩu môi cười lạnh.
- Ta muốn dạy cho tên họ Trương kia làm quan như thế nào, ngay lúc này sẽ mở nhà kho trong thành Lê Dương phát lương thực. Nếu các ngươi chưởng quản nhà kho nhiều năm, thường ngày đã trộm không ít về nhà của mình, đương nhiên nên biết gạo trong hầm nào là mới, gạo trong hầm nào là cũ...
- Đại... Đại... Đại vương không dám ạ... không không... không... Đại vương... có đánh chết chúng ta, chúng ta cũng không dám động vào lương thực của triều đình đâu.
Không đợi Vương Nhị Mao nói hết lời, Ti Thương Thang Đức Tài đã quỳ rạp trên mặt đất gào khóc to.
- Tự ý mở nhà kho, là tội lớn tru di cả tộc, Đại vương, xin ngài khai ân, thả tiểu nhân về đi, kiếp sau tiểu nhân làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân điển của ngài.
Vương Nhị Mao vừa tức giận, vừa buồn cười, vỗ thật mạnh kinh đường mộc xuống bàn, quát lớn:
- Câm miệng cho ta! Bản quan phát lương thực, với đám quan các ngươi chỉ là việc vụn vặt như đánh rắm thôi. Năm xưa Dương Huyền Cảm và Lý Húc tùy tiện vận chuyển lương thực đi, cẩu hoàng đế xử lý các ngươi thế nào hả? Đừng nói với ta là năm ngoái kho lúa không phải các ngươi quản đấy nhé. Nếu các ngươi từ chối, lão tử đây cũng không cần các ngươi, ta không tin thành Lê Dương lớn như vậy mà không tìm được kẻ nào đồng ý làm thay cho lão tử!
Cái gọi là không cần, đương nhiên chính là một đao chém xong việc. Đám người Thang ti thương không dám xin khoan dung lần nữa, vừa đỏ mắt gạt lệ, vừa thấp giọng xưng tội.
- Đại vương tha mạng, Đại vương tha mạng, chúng ta nghe phân phó của ngài là được, nhưng mấy người chúng ta ở đây...
Vương Nhị Mao nhướn mày.
- Sao, còn ngại ít người quá hả? Bố đây không cần các ngươi khuân giúp lương thực, bố chỉ cần các ngươi đứng bên cạnh ghi chép là được, tổng cộng đem ra bao nhiêu, ghi chép kỹ càng vào hồ sơ cho ta. Nếu kẻ nào dám vụng trộm nuốt riêng, bố nhất định sẽ “đối đãi tốt” với kẻ đó.
Thang Ti thương sợ tới mức vừa lau mồ hôi lạnh trên đầu, vừa liên thanh đồng ý.
- Không dám, không dám. Tiểu nhân nhất định sẽ ghi chép con số rõ ràng!
Ngoài miệng thì hưởng ứng, nhưng trong lòng thì buồn bực. “Đám thiên sát cường đạo này, đoạt lương thực thì đoạt lương thực, còn ghi chép làm gì?”
- Liễu Lão Tam, ngươi dẫn theo hai mươi huynh đệ áp tải đám cẩu quan này đi đến kho lúa để chuẩn bị!
Vương Nhị Mao khoát tay, lệnh cho Liễu Lão Tam trong trang phục nha dịch áp tải Thang Ti thương và thủ hạ của gã đi ra, sau đó lại nhìn nhìn ngoài đại sảnh, hạ giọng ra lệnh.
- Đưa Ban trưởng Triệu Quải Tử lên đây cho ta!
- Đưa Triệu Quải Tử lên.
Nhóm thân binh cố ý góp vui, cao giọng hô.
Ban trưởng Triệu Quải Tử mấy canh giờ trước bị trúng kế nên bị bắt, giờ phút này đang quỳ gối trong đống tuyết chờ chết, đột nhiên nghe ở công đường có người hô tên của mình, nghĩ đại nạn đã tới, chân vẹo một cái, tê liệt ngã lăn ra đất. Hai gã thân binh như lang như hổ bứt cánh tay của gã, kéo tới công đường. Lúc tới giữa công đường thì nhẹ buông tay, Triệu Quải Tử lập tức nằm rạp xuống mặt đất, sống chết cũng không chịu đứng lên.
- Đại vương, Đại vương tha mạng. Tiểu nhân có công, tiểu nhân có công!
Vừa giãy dụa, gã vừa khóc lóc kể lể.
Vương Nhị Mao bị lời gã nói làm cho không hiểu, thuận miệng hỏi.
- Ta không hề biết ngươi, ngươi có công lao gì?
- Tiểu nhân.... tiểu nhân chính là người bị Đại vương lừa, cho rằng Đại vương là dân đói nên thả vào trong thành đó!
Ôm tia hy vọng cuối cùng, Triệu Quải Tử khóc sướt mướt biện giải.
- Tiểu nhân.... tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ chưa đầy một tuổi...
- Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?
Vương Nhị Mao thấy vui vẻ, tiếp tục hỏi.
- Tiểu nhân năm nay ba mươi lăm.
Trương Quải Tử ngoan ngoãn trả lời, sau đó lập tức ý thức được một nam tử ba mươi lăm tuổi thì không thể nào có mẹ già tám mươi, mà con nhỏ chưa đầy một tuổi cũng không hề thuyết phục, lập tức dập đầu xuống, liên tục gào thét.
- Cả nhà già trẻ tiểu nhân đều dựa vào một mình tiểu nhân, Đại vương ngài muốn giết tiểu nhân, chẳng khác nào giết cả nhà tiểu nhân. Tiểu nhân đã cho Đại vương vào thành, không có công lao cũng có khổ lao...
- Ai nói muốn giết ngươi hả.
Vương Nhị Mao không kiên nhẫn xua tay.
- Ta tới hỏi ngươi, hộ gia đình trong thành Lê Dương này là ngươi quen thuộc nhất phải không?
- Tiểu nhân...
Triệu Quải Tử muốn đáp không hoàn toàn biết hết, nhưng lại sợ bị coi là vô dụng mà sẽ bị chém đầu, do dự một chút, liền kiên quyết tâng bốc mình, nói:
- Tiểu nhân làm đương sai hơn hai mươi năm, rất quen thuộc với tình hình trong thành. Nếu đại vương cho tiểu nhân phối hợp với các huynh đệ, cam đoan ngay cả chuột cũng có thể đào ra được cho ngài ạ.
Vương Nhị Mao ngẫm nghĩ một chút, ra mệnh lệnh vô cùng rõ ràng.
- Ta để ngươi quản toàn bộ nha dịch, bộ khoái trong thành Lê Dương, còn phái người hiệp trợ ngươi nữa. Kẻ nào không nghe lời, ngươi cứ một đao chém cho ta!
Triệu Quải Tử phát giác mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức tay nắm thành quyền, tinh thần phấn chấn, ưỡn bộ ngực gầy đét, nói:
- Đại.... Đại vương muốn tiểu nhân làm gì, thì tiểu nhân làm cái đó!
Vương Nhị Mao gật gật đầu, cười ra lệnh.
- Ngươi dẫn theo tất cả nha dịch đến nhà kho Lê Dương hiệp trợ phân phát lương thực, hễ là dân chúng bên trong thành, người nào cũng được lĩnh hai trăm cân gạo hoặc kê. Xếp thành hàng để lĩnh, không được lĩnh trùng, nếu có người nào tham lam mạo nhận để lĩnh, ngươi phụ trách bắt giữ xử lý.
- Tiểu... tiểu nhân tuân lệnh!
Triệu Quải Tử vừa nghe được điều động người đi duy trì trật tự, tinh thần càng phấn chấn hơn, quay lại nhìn các đồng nghiệp còn quỳ bên ngoài, trong lòng rất khâm phục vận khí của mình.
- Ngươi đi xuống lĩnh người, cần phải duy trì trật tự, nếu kẻ nào làm loạn, thì cứ chém thẳng tay cho ta!
Vương Nhị Mao phất tay, lệnh Triệu Quải Tử lui ra.
Sai dịch, bộ khoái bên ngoài đại sảnh thấy cơ hội sống vẫn còn, ai nấy cũng mừng rỡ, nào có ai dám mạnh miệng không phục? Thấy Triệu Quải Tử đến gần, lập tức cười nịnh khẩn cầu.
- Triệu đại ca, Triệu ca!
- Triệu tiền bối, Triệu tiền bối.
- Quải Tử huynh đệ, Quải Tử huynh đệ.
Tận đến khi Triệu Quải Tử cảm thấy đầu óc choáng váng như đang đạp trên mây trắng mênh mang, chọn người này, khó cự tuyệt người kia, bất giác đã lựa chọn toàn bộ đám quan sai trong nha môn, xếp thành từng hàng ở bên kia.
- Các ngươi mỗi người cũng được lĩnh hai trăm cân lương thực, phẩm chất tùy ý.
Vương Nhị Mao cũng không so đo, cười cười, lớn tiếng chỉ bảo.
- Tạ ơn Đại vương ban thưởng!
Chúng quan sai không cần huấn luyện, sửa câu xưa nay vẫn hay hô là “Đại nhân” thành “Đại vương”, hô vô cùng thuận miệng, lại hết sức đồng đều.
- Nhưng các ngươi phải ra ngoài hỗ trợ khiêng lương thực. Nhân thủ dưới trướng lão tử không nhiều, không thể làm mấy việc tốn sức này.
Vương Nhị Mao gật gật đầu, tiếp tục chỉ bảo.
Khiêng lương thực dù có mệt, nhưng còn tốt hơn so với việc bị mất tính mạng, chúng sai dịch liên thanh đồng ý, vẻ mặt không chút nào ra vẻ cả. Vương Nhị Mao lại gọi huynh đệ tâm phúc Viên Thủ Tự tới, lệnh gã mang theo hơn năm mươi huynh đệ dẫn đám nha dịch bị bắt giữ đến nhà kho đợi mệnh, sau đó lại gọi sư gia của Trương Văn Ký đến, mệnh lấy danh nghĩa Trương Đại Đương Gia đầm Cự Lộc khởi thảo bố cáo, thông tri dân chúng sáng mai đến nhà kho Lê Dương lĩnh lương thực. Ngay sau đó lại tìm một đám tôi tớ trong hậu trạch của Thái Thú đại nhân đến, lệnh bọn họ dán bố cáo phát lương thực khắp nơi.
Bên ngoài đại sảnh còn có một đám kẻ nhàn rồi chờ lệnh của Trương Văn Kỳ. Bọn họ vốn quyết ý lấy cái chết để đền đáp ân đối đãi tử tế của Trương Văn Kỳ, giờ phút này thấy đầu lĩnh thổ phỉ không những không giết Trương Thái Thú, ngược lại còn hiểu cần phải làm gì hơn là Trương Thái Thú, một đám trở nên ủ rũ, không dám đứng ra nói lời trượng nghĩa nữa.
Vương Nhị Mao sai người đưa bọn họ đến đại sảnh, cười châm chọc nói:
- Trương Quận Thủ cho các ngươi bát cháo ăn, các ngươi liền cảm kích hận không thể bán mạng cho hắn. Lão tử cấp phát cho mỗi người các ngươi hai trăm cân lương thực, làm cho cả nhà lớn nhỏ các ngươi sống qua cả một năm, có phải các ngươi nên tỏ lòng thế nào với lão tử không?
Chương 1: Tiết thu (32)
Chúng nhàn rỗi xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, ngập ngừng nửa ngày, rốt cục có người đi đầu đáp lời:
- Trương đại nhân đồng ý phát cháo miễn phí và lương thực, trong thành Lê Dương này không biết bao nhiêu người dựa hai chén cháo mỗi ngày mới có thể sống sót, chúng ta nhận ân của hắn, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn bị giết. Đại vương ngươi mở nhà kho Lê Dương cứu tế phụ lão trong thành, chúng ta đương nhiên cũng nợ ân tình của ngài, ngày sau chỉ cần ngài chỉ bảo một câu, bất kể làm gì, cho dù là đi chắn đao, ngăn mũi tên, chúng ta cũng tuyệt đối không nhíu mày!
- Coi như các ngươi là chó sủa có lương tâm!
Vương Nhị Mao nhếch miệng cười.
- Người tới, cởi dây trói trên người bọn họ, phát cho bọn họ mỗi người một cây gậy, đi duy trì trật tự đường phố.
Lập tức có thân binh tiến lên, dùng dao nhỏ cắt đứt dây thừng. Chúng nhàn rỗi hoạt động cánh tay bị trói đã tê rần một chút, lại khom người xuống, dập đầu thi lễ.
- Tạ ơn Đại vương không so đo chúng ta, chúng ta không có gì báo đáp, chỉ có một câu muốn nói cho Đại vương, không biết...
Vương Nhị Mao dùng tay làm dấu mời.
- Nói đi, ta nghe đây!
- Bốn phía thành Lê Dương vô hiểm khả thủ, dễ dàng bị công kích, nếu Đại vương sớm chuẩn bị...
Chúng nhàn rỗi nhìn nhau, vô cùng trượng nghĩa cảnh báo.
- Bản quan biết điều này.
Vương Nhị Mao rất cảm ơn, chắp tay.
- Các ngươi đi duy trì trật tự đi, cầm thủy hỏa côn trong nha môn đi làm việc! Chu Lão Căn, trước tiên ngươi làm thủ lĩnh bọn họ hai ngày, kẻ nào gây chuyện, không quan tâm hắn là ai, cứ đánh chết cho ta.
Thân binh Hỏa trưởng Chu Lão Căn đang vui cười hớn hở nhìn Vương Nhị Mao thẩm án nghe nhiệm vụ của mình, vội vàng bước ra khỏi hàng, ôm quyền hướng về phía mặt trên.
- Tuân lệnh! Đảm bảo không để cho ngài mất mặt!
- Đi đi!
Vương Nhị Mao cười đứng dậy, Chu Lão Căn và đám kẻ nhàn rỗi rời khỏi rồi, sau đó lại nhìn xuống hạ đường, thấy người quỳ ở dưới ít ỏi, cười cười, lớn tiếng hỏi:
- Còn lại là những ai đang làm gì, xưng tên ra cho lão tử, để lão tử khỏi phải chào hỏi các ngươi!
Vụ án thẩm tra gần một canh giờ, không có bất kỳ người nào bị đẩy ra giết chết. Trong lòng đám quan viên Lê Dương đã không còn khủng hoảng như trước, nghe Vương Nhị Mao hỏi, nhìn nhau, dựa theo thứ tự xưa nay vẫn hay nói chuyện tự giới thiệu.
Một năm trước thành Lê Dương từng trải qua một thảm họa chiến tranh, cho nên giờ phút này quan viên phối trí khá tinh luyện. Ngoại trừ Quận Thủ Trương Văn Kỳ bị bắt, Quận Thừa Cao Thận chết trận ra, hiện giờ quan viên còn có tên hiệu có Quang sơ Chủ bộ Tào Khai Tể, Thị Tào Chủ bộ Vương Khởi Hiền, Ti Khố Hàn Thủ Chí và hơn mười người khác. Đại bộ phận trong đó đều là năm ngoái thành Lê Dương bị Lý Húc thu phục sau mới lên đảm nhiệm, còn chưa kịp làm xằng làm bậy.
Vương Nhị Mao chủ ý không phải là vì giết người lập uy, cho nên cũng không tỉ mỉ truy xét những việc làm sai trái của những quan viên này, trước tiên sắc mặt y nghiêm nghị, cứng rắn hù dọa một hồi, sau đó mới thở dài, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Trương Gia Quân ta luôn luôn không giết vô tội người, năm xưa các ngươi nghe được đồn đại, tám chín phần là do người ta dựng tạo nên. Đám cẩu quan các ngươi vẫn chưa làm chuyện xấu gì, hôm nay lão tử sẽ tha cho các ngươi...
- Tạ ơn Đại vương, tạ ơn Đại vương ân không giết!
Chúng quan viên cũng không có khí phách giống như Trương Văn Kỳ, khẩn trương quỳ xuống bái tạ.
- Đứng lên đi, chớ có dập đầu liên tục như vậy.
Vương Nhị Mao khoát tay áo, cười ra lệnh.
- Nếu bản quan thả các ngươi, các ngươi phải làm chút chuyện cho bản quan. Phú hộ trong thành này ai có tiền, ai không có tiền, phỏng chừng chỉ có các ngươi rõ ràng nhất!
- Đại... đại vương nếu cần thu thập tài chính, cứ việc để chúng ta làm!
Chúng quan lại đảm nhiệm nhiều việc, e sợ Vương Nhị Mao là nhất thời kích động, liền nhiệt tình mở miệng trước.
- Ta không đi thu thập tài chính. Ta chỉ cần thu thập gia súc thôi, con la, ngựa, con gì cũng nhận hết. Mấy vị đại nhân lập tức phân công nhau đi đến mấy nhà phú hộ thương lượng với bọn họ, nói lão tử lấy lương thực đổi gia súc của bọn họ. Bao nhiêu thạch gạo một con gia súc, giá cả tùy bọn họ mở.
Nói đến đây, sắc mặt Vương Nhị Mao nghiêm nghị, cứng rắn, nhấn mạnh:
- Nhưng không một ai được che giấu lão tử, nếu có nhà nào có gia súc mà không chịu bán cho lão tử, lại bị lão tử nghe được tiếng gia súc kêu, lão tử lập tức đi vào giết cả nhà già trẻ lớn bé nhà đó, một kẻ cũng không tha!
Chúng quan lại tìm được đường sống trong chỗ chết, nào có dám nói từ “không”, liền kiên quyết nhận nhiệm vụ này. Vì để tránh bọn họ không tận lực, Vương Nhị Mao cố ý lựa ra một vài tinh nhuệ trong đám huynh đệ của mình, một đối một, áp tải bọn họ đi chấp hành. Nhìn thấy nhà ở cỏ tranh thấp bé thì đi qua, thấy đại viện tường cao thì đến gõ cửa.
Phú hộ trong thành chưa từng thấy loại trận chiến như này, nghe quan viên truyền đạt mệnh lệnh, không dám tham lam, tùy tiện nói một cái giá rồi dắt gia súc trong nhà ra, cũng có người khác không biết điều, lén lút giấu la ngựa đi, Trương Trư Bì dẫn người sau nửa đêm lục soát một hồi, hễ là nhà nào dám lén lút giấu gia súc không bán, quả nhiên chặn cửa, giết sạch sẽ.
Suốt cả đêm, thành Lê Dương đều bị gây sức ép đến gà bay chó sủa. Tới sáng ngày thứ hai vào giờ Tỵ, việc lục soát và giết chóc mới chấm dứt. Dù sao nơi đây là một quận trị sở, phú hào trong thành khá nhiều, ất cả gia súc cộng lại, không ngờ gần bảy ngàn con. Vương Nhị Mao rất giữ lời, quả thực sai người mang lương thực trong nhà kho Lê Dương ra, thông tri nhóm phú hộ tiến đến lĩnh, già trẻ không gạt, tuyệt đối không thiếu một cân. Đồng thời cũng cấp tiền mặt trả thù lao cho phú hộ đã bán la ngựa, mở rộng cửa nhà kho, xát gạo, lúa mạch, ngũ cốc phân phát cho dân chúng trong thành.
Lần này, dân chúng Lê Dương có thể sống qua cả năm không phải lo, phấn chấn vui sướng đến mức không để ý đến mùi máu trong không khí. Dìu già dắt trẻ tiến đến lĩnh lương thực, chỉ sợ nhà mình ít người, hoặc là lĩnh thiếu lương thực. Ban trưởng Triệu Quải Tử cũng phấn chấn tinh thần, hết sức duy trì trật tự. Phát hiện có tên du côn vô lại nào lòng tham không đủ, lĩnh xong rồi lại còn đến mạo lĩnh, lập tức bắt lấy, giao cho nhóm “hảo hán” xử lý. Chúng “hảo hán” căn bản không hiểu hình phạt nặng nhẹ cái gì, hễ là bắt được tên nào tham lam, thì đều chém một đao vào đầu. Hơn mười đầu người máu chảy đầm đìa bị chặt xuống, không còn kẻ nào dám lấy thân thử nghiệm nữa, tất cả đều nghiêm chỉnh trật tự xếp thành hàng ngũ ngay ngắn đi lĩnh lương thực.
Phát lương thực một ngày đêm, lương thực tại nhà kho Lê Dương cũng chỉ giảm bớt một phần, sáng hôm sau, dân chúng ở chung quan thành Lê Dương ba mươi dặm nghe được tin tức đều chấn động, dìu già dắt trẻ kết đội mà đến, không đợi Vương Nhị Mao ra lệnh, đám người Triệu Quải Tử không dám cự tuyệt, căn cứ theo nguyên tắc làm việc thiện, phàm là đến lĩnh lương thực đều phát đầy túi. Như thế, bên trong thành ngoài thành không khí hết sức náo nhiệt, gần như là nơi chốn đều vui mừng, chỉ trông mong quan viên vĩnh viễn đừng đến, để nhóm “hảo hán” vĩnh viễn trông coi kho lúa.
Ngày vui mừng trôi qua mau, hành động phân phát lương thực kéo dài đến bốn ngày rồi, tới ngày thứ năm, thám mã và dân chúng đồng thời đưa tin tức đối viện Hoàng Hà có rất nhiều quan quân. Cùng lúc đó, một đội binh khác mang cờ hiệu quận binh Võ Dương cũng đã chạy tới Thang Âm, cách thành Lê Dương chưa tới năm mươi dặm.
Vương Nhị Mao nghe hỏi, lập tức sai người ngừng việc phân phát lương thực, trưng tập tráng sĩ trong thành, lấy gạo xát trong nhà kho Lê Dương thành từng bao, chất đầy trên lưng gia súc mà nhóm phú hộ trong thành đã “bán hàng từ thiện”, lập tức thả Trương Văn Kỳ trong đại lao ra, giao hết quan bào, ấn tín và cả sổ sách phân phát lương thực cho gã, để gã giữ mà báo cáo kết quả công tác với triều đình.
- Ngươi mở nhà kho Lê Dương, phân phát lương thực, cứu mấy vạn dân đói, cũng là một hành động trượng nghĩa!
Ở trong đại lao đông lạnh vài ngày, Trương Văn Kỳ sớm không còn kiêu ngạo như trước, thở dài, thấp giọng cảm thán.
- Nhưng tính mạng của Trương mỗ cũng vì nghĩa cử của ngươi mà bị chôn vùi rồi, còn dùng ấn tín này làm gì nữa. Không bằng trước khi quan quân đến ngươi hãy cho Trương mỗ một đao, để Trương mỗ có thể ăn nói với người ta!
- Ta thấy bản tính của ngươi có vấn đề.
Vương Nhị Mao mặc lại trang phục thổ phỉ, ngữ khí nói chuyện cũng biến đổi theo.
- Cũng không ai thấy, chẳng lẽ ngươi sẽ không nói đã âm thầm triệu tập cấp dưới, thừa dịp ta không kịp đề phòng, một lần nữa đoạt lại thành Lê Dương về hay sao? Đừng có nói từ trước tới giờ ngươi chưa từng lừa gạt cấp trên đấy, chắc là ngươi cũng phải dối trên lừa dưới thì mới có thể làm được chức Quận thủ này!
- Ngươi, ngươi...
Trương Văn Kỳ bị nói đến mức không phản bác được lời nào, lắp bắp nửa ngày, dậm chân, xoay người trở về nha môn. Vương Nhị Mao nhìn theo bóng lưng gã, cười cười, trở mình lên ngựa, suất lĩnh bộ hạ, đuổi gia súc, trùng trùng điệp điệp, thẳng đến Tây Môn.
Ra khỏi Tây môn, chẳng khác nào đã trả lại thành Lê Dương và nhà kho Lê Dương cho quan quân rồi. Trong lòng Trương Trư Bì có chút không đành lòng, hạ thấp giọng hỏi:
- Nhị Mao huynh đệ, chúng ta thật sự không phóng hỏa hay sao? Cứ để lại nhiều lương thực cho người của triều đình hay sao, bọn chúng có thể ăn đủ nhiều năm đấy!
Vương Nhị Mao cười khổ lắc đầu, thấp giọng đáp lại:
- Ngươi không nghe cẩu quan nói sao, Dương Huyền Cảm không hỏa thiêu, Lý Húc không hỏa thiêu, nếu hai ta làm một mồi lửa đốt nhà kho Lê Dương, trở lại trong đầm Cự Lộc, gặp các huynh đệ đã từng đào đất mà ăn bề ngoài rất sảng khoái đấy, nhưng nói không chừng khi chúng quay lưng lại đâm chúng ta ấy chứ!
Chương 1: Tiết thu (33)
Chủ ý của Trương Trư Bì không phải là muốn phóng hỏa đốt lương thực, mà vì lo lắng sau khi trở về sẽ không có cách báo cáo kết quả cho Đại đương gia. Nghe Vương Nhị Mao nói như thế, trong lòng gã cảm thấy hết sức chí lý, đầu gật gù, hạ giọng phụ họa:
- Cũng đúng, đám huynh đệ đầm Cự Lộc chúng ta có kẻ nào là không xuất thân từ làm ruộng mà ra chứ? Xưa nay kẻ nào dám mang thức ăn thừa của mình đi nuôi súc vật, đều phải nhận lấy sự xem thường của mọi người. Như thế chỉ cần một ngọn lửa của hai chúng ta hàng vạn số lương thực kia sẽ bị chúng ta thiêu rụi, nửa đời sau hai chúng ta đừng hòng được được sống như con người nữa!
- Thế còn mệnh lệnh của Cửu Đương Gia, chúng ta phải tính sao đây?
Viên Thủ Tự tính cách cẩn thận, khẽ nhắc nhở.
- Cửu đương gia và Vương đường chủ sẽ chẳng còn xem nhau như huynh đệ ruột nữa!
Vài tên thân binh khác cười ha ha mà trả lời thay Vương Nhị Mao. Đều xuất thân từ cái khổ, giết người sẽ chỉ trong nháy mắt, nhưng nếu thật sự để Vương Nhị Mao châm hỏa vào nhà kho Lê Dương, không chừng mọi người chẳng kẻ nào dám hạ thủ. Thế nên cứ tỏ ra u mê đi, dù sao trên lưng của hơn bảy ngàn con gia súc toàn bộ đều là bao gạo xát. Có thu hoạch lớn như thế này để mang về doanh trại, cho dù có là Trương đại đương gia đi chăng nữa cũng không thể nói rằng chúng ta kháng lại mệnh lệnh được.
Vương Nhị Mao cười, xem như đã ngầm thừa nhận quan điểm của mọi người. Trên thực tế, đối với việc rốt cuộc Trình Danh Chấn có lấy quân pháp ra để trừng phạt chính mình hay không, trong lòng y thật ra cũng không rõ. Trải qua đêm tân hôn kia đã biến Tiểu Cửu Ca không còn là Tiểu Cửu Ca ngày trước nữa rồi, hắn trở nên ngày càng lý trí, càng trầm lắng, càng nhạy bén hơn. Giống như thanh bảo đao được rút ra khỏi vỏ, lợi hại đến đáng sợ, lạnh như băng đến nỗi khiến người phải khiếp sợ. Cho dù là Vương Nhị Mao, cũng khó mà đoán trước được rốt cuộc thì thanh bảo đao này sẽ bổ về phía nào.
Đang giữa lúc cười nói, phía sau, ngay gần cửa thành Lê Dương ở phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, có khoảng mười tên đàn ông, trên tay mỗi tên có mang theo một cây thủy hỏa côn, hét to đuổi theo đoàn ngựa thồ.
- Thét to thật, quả đúng là hiệu lực cho triều đình nhanh nhất!
Trương Trư Bì nhăn mũi một cái, đôi tay vươn đến nắm lấy chuôi đao bên hông một cách nhanh chóng. Thả Thái Thú Trương Văn Kỳ ra, là do mọi người cảm thấy người này chính là một tên mọt sách, căn bản không thể gây ra bất kỳ nguy hại nào cho các huynh đệ. Làm như vậy chỉ vỏn vẹn xuất phát từ chỗ coi trọng, tuyệt đối không có nghĩa yếu đuối. Nếu như tên mọt sách Thái Thú chẳng biết tốt xấu, mọi người chẳng ngại giết quay đầu trở lại, làm cho quận thủ nha môn một lần này bị rưới đầy máu người.
Dù sao cũng là trải qua sự huấn luyện một cách tinh nhuệ, không chờ đợi hai vị Trương, Vương hạ lệnh; nhóm lâu la phụ trách hậu điện đã nhanh chóng triển khai đội hình chiến đấu. Chỉ cần kẻ truy kích tiếp tục tiến đến gần, đám lâu la sẽ cho bọn chúng nếm mùi tấn công của kỵ binh.
Thấy được tình hình trên, một người đàn ông xuất hiện từ trong thành lập tức dừng bước. Vừa lôi thanh thủy hỏa côn từ trong tay ra giơ lên cao vừa thở hồng hộc mà hô lên:
- Vương, Vương tướng quân, chúng tiểu nhân tiến đến xin nhập bọn, xin Vương tướng quân tiếp nhận.
- Nhập bọn?
Vương Nhị Mao nhíu mày, chưa dám tin vào những gì chính tai mình nghe thấy. Huynh đệ của Đầm Cư Lộc bắt nguồn từ hai nguyên nhân mà ra, một là lưu nhân bị quan phủ đẩy vào đường cùng chủ động tới gia nhập, thứ hai đó chính là dân chúng bị bắt về. Thành Lê Dương vừa mới phân phát lương thực, đám dân chúng không thể nào đến được đó nhanh như vậy được. Mà chịu ảnh hưởng của Trình Danh Chấn, con người của Vương Nhị Mao vốn xem thường những gã nông dân chưa qua huấn luyện, cho nên cũng quyết không bắt chẹt dân chúng nhằm giữ lấy thanh thế để làm gì.
Đám đàn ông không nhận được sự đáp lại, cảm thấy không cam lòng mà lớn tiếng ồn ào:
- Vương, Vương tướng quân, ngài, ngài không còn nhận ra chúng ta nữa sao. Chúng ta, chúng ta thay ngài tuần tra khắp phố. Chu đại ca, ngài còn phái Chu đại ca làm lão đầu của chúng ta nữa.
Chuyện này, cuối cùng thì Vương Nhị Mao cũng đã nhớ ra rồi. Đám nhàn rỗi đó đã từng từ bỏ tính mạng của mình để cầu tình thay tên mọt sách Quận Thủ, sau đó lại được mình tạm thời sử dụng để đi duy trì trị an. Khâm phục sư can đảm của đối phương, y cười to chắp tay, lớn tiếng nói:
- Ta chính là thổ phỉ đấy, các ngươi đến gia nhập, không sợ quan phủ sau khi biết được sẽ thiêu rụi nhà của các ngươi sao?
- Haiz! Đều là những người no bụng rồi, cả gia đình chủ nhân không đói, làm gì có nhà để người ta thiêu nữa cơ chứ!
- Những người mà Vương tướng quân mang theo đều là những vị lục lâm hảo hán cả, chúng ta đây chấp nhận nhập bọn, một đao giết kẻ giàu có giúp kẻ nghèo khổ.
- Ngài phát lương thực cho chúng ta, chúng ta không biết phải báo đáp ra làm sao, chỉ biết mang cái mạng này dâng cho ngài!
Đám hán tử kia vừa lau mồ hôi vừa đáp lại một cách hỗn loạn.
Khó mà được người tán tán thưởng như vậy, Trương Trư Bì, Chu Lão Căn Nhi, Liễu Lão Tam.v. v.. ai nấy đều xấu hổ đến đỏ cả mặt, ngẩng đầu lên đôi mắt trông mong nhìn Vương Nhị Mao, mong sao y có thể đáp ứng.
Không dám phật ý mọi người, Vương Nhị Mao trầm ngâm giây lát, rồi nghiêm mặt truy hỏi đến cùng:
- Bọn ngươi biết cưỡi ngựa chứ?
- Cưỡi không được tốt cho lắm, cưỡi đại thôi!
Có một nam tử khá là khôi ngô khoảng độ trên ba mươi tuổi đi đầu trả lời.
- Chúng ta đều xuất thân từ những kẻ dắt lừa thuê, dỡ hàng mà ra cả, chúng ta cũng đã vứt bỏ nó rồi. Nếu như Vương tướng quân không chê bọn ta, bọn ta nguyện làm kẻ tôi tớ cho ngài. Chở lương thực hay bưng trà rót nước cũng được, dắt ngựa khuân vác cũng được, cứ cái gì có thể làm để kiếm ăn đều được!
Thì ra là đến chỗ của ta để nói chuyện kiếm ăn đây mà! Vương Nhị Mao cười thầm trong bụng. Sau một hồi suy nghĩ, tiếp tục hỏi:
- Thế trong số các ngươi kẻ nào quen thuộc với địa hình xung quanh Lê Dương không, ý ta là ngoại trừ quan đạo ở bên ngoài ra, tất cả các con đường lớn nhỏ khác đều biết rõ cả chứ?
Đám hán tử nghe vậy, nét mặt ai nấy đều tỏ ra hết sức tự tin.
- Nghe ngài nói như vậy, bọn ta nếu đã từng kiếm sống bằng nghề dắt lừa thuê, sao có thể không nắm rõ đường lối gần đó được cơ chứ? Ngài nói ra nơi muốn đến đi, chúng ta sẽ dẫn đường, cam đoan sẽ giúp ngài đỡ mất cả một phần sức lực.
- Thế thì hãy đến cuối của đội ngũ, mỗi người chọn lấy một con ngựa đi, làm người dẫn đường cho ta vài ngày trước đã đi!
Vương Nhị Mao vung tay lên, lớn tiếng mà ra lệnh.
- Vâng!
Đám nhãn rỗi kia mừng rỡ hết sức, đáp lên một tiếng, đến thẳng cuối đội hình mà đếm lấy khoảng chừng trăm con ngựa. Trương Trư Bì sợ có kẻ gian tế thừa dịp này mà lẻn vào, nhíu đôi mày, ghé sát vào tai Vương Nhị Mao mà nhắc nhở:
- Bọn họ trung thành với Trương Văn Kỳ như thế, có khi nào…
- Nếu như con mọt sách Thái Thú đó biết nghĩ đến kế dùng gian tế, còn có thể để chúng ta đánh hạ quận thành hay sao?
Vương Nhị Mao lắc lắc đầu một cách đỉnh đạc, trả lời như thể không màng đến việc đó.
- Bọn này biết cảm ơn, đều là những kẻ có khiếu hiếm có. Nếu như không tin thì nhà ngươi cứ chờ đó mà xem, trong vòng ba tháng, mỗi tên trong số bọn chúng đều sẽ khiến ngươi đỏ cả mắt!
Nhìn thấy y tự tin như thế, Trương Trư Bì cũng chẳng dám nói thêm bất cứ điều gì khác nữa. Sau một hồi, đám hán tử kia đã chọn ngựa cho mình xong xuôi cả rồi, nhảy nhót chạy đến chỗ của Vương Nhị Mao mà nghe lệnh. Vương Nhị Mao xem xét đoàn thân binh ngay sau lưng mình, điểm tay chọn lấy Chu Lão Căn:
- Đủ rồi, Lão Căn Nhi, ta giao cả bọn chúng cho ngươi. Dù sao ngươi cũng theo chân bọn chúng lăn lộn lâu nhất. Ngươi cũng đừng làm Hỏa trưởng nữa, trực tiếp thăng lên chức đội trưởng thân binh.
Không đợi cho Chu Lão Căn lấy lại tinh thần bởi vận khí quá tốt này, y đã nhanh chóng quay đầu về phía kẻ nhãn rỗi khôi ngô vừa có câu trả có trật tự nhất kia:
- Ngươi tên gì, có biệt danh gì không? Báo cáo lên đây, mang cả tên của hết thảy đám huynh đệ này báo cho Chu đội trưởng. Ngươi làm đội phó cho hắn, có bất kỳ việc gì cũng đều phải báo lên cho đội trưởng, để hắn thay các ngươi làm chủ.
- Bẩm tướng quân, ta tên là Hùng Khoát Hải!
Tráng hán trung niên mới vừa rồi tự cho rằng mình “cưỡi ngựa không được tốt cho lắm, chỉ biết cưỡi sơ sơ thôi” kia lên tiếng đáp.
Tên này dáng vẻ khôi ngô, vẻ ngoài nghiêm chỉnh ngay ngắn, mỗi nhịp giơ tay vươn chân đều mang theo mình một khí phách mạnh mẽ. Vương Nhị Mao thích kiểu người như vậy, khẽ cười, kèm theo là một vẻ mặt hết sức ôn hòa mà nói:
- Ta giao đám huynh đệ này cho Chu Lão Căn và ngươi đấy. Ngươi hãy quản lý bọn họ cho thật tốt. Hãy cứ làm thân binh cho ta trước cái đã, đợi khi nào đã quen thuộc với việc lăn lộn cùng mọi người rồi, ta sẽ phân công các ngươi vào việc khác tốt hơn.
- Tạ ơn Vương tướng quân!
Hùng Khoát Hải ở trên lưng ngựa ôm quyền thi lễ, hai tay thả lỏng dây cương, hai chân ghì chặt dẫm mạnh lên bàn đạp.
Điệu bộ này xem ra gã là một tay cưỡi ngựa hết sức điêu nghệ, làm gì có sơ sơ đâu. Vương Nhị Mao mừng thầm trong lòng, trước tiên để Hùng Khoát Hải theo ngay cạnh mình, vừa đi trên đường vừa chậm rãi mà nói chuyện. Cứ thế cười ha hả mà nói chuyện phiếm suốt cả hơn một canh giờ, quan sát chung quanh, rồi đột nhiên hạ thấp giọng xuống dò hỏi:
- Lão Hùng, ngươi xem thử chung quanh đây là đâu, cách thành Lê Dương còn bao xa nữa?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận