Khi tôi đặt dấu chấm cuối cùng cho cuốn sách này cũng là lúc pháo hoa đêm giao thừa đã thắp sáng cả một bầu trời đêm. Ngoài kia, người người nhà nhà đều đang hòa mình vào niềm hân hoan đón Tết.
Sáng hôm đó, cả gia đình tôi lên đường về quê. Chúng tôi ăn bữa cơm tất niên rất sớm, khoảng ba giờ chiều là đã ăn xong rồi. Nhưng bố mẹ cứ giữ chúng tôi lại để đến đêm cả nhà có thể cùng chơi mạt chược.
Tôi đã từ chối: “Không được, sách của con vẫn còn một đoạn nữa mới hoàn thành. Con phải về để làm cho xong.
Bố mẹ tôi rất ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay là Tết đấy, Tết mà con cũng định làm việc sao? Dù sao thì nghỉ Tết cũng được có mấy ngày, ngày mai rồi làm nốt.”
Tôi trả lời: “Không được, con đã lên kế hoạch sẽ hoàn thành cuốn sách này trong năm nay, nên không thể để việc của năm cũ bội sang năm mới được.”
Bố mẹ có vẻ không mấy hài lòng, tỏ ra khó hiểu vì dù sao Tết cũng là để nghỉ ngơi. Hôm nay hay ngày mai làm thì có khác gì nhau đâu.
Nhưng có lẽ chỉ có tôi mới hiểu rằng, hôm nay làm và ngày mai làm khác nhau đến mức nào. Chỉ cần một lần bạn viện cớ hôm nay là giao thừa để trì hoãn việc của năm nay sang năm sau, chỉ cần bạn "dung túng" cho mình một lần, thì sau này sẽ còn có rất nhiều lý do nữa để bạn viện cớ mà lười biếng. Những việc như này chỉ cần một lần thôi là sẽ thành thói quen khó mà sửa được. Đó chính là lý do vì sao tôi không cho phép mình được viện cớ, cho dù đó là đêm giao thừa đi chăng nữa.
Suốt mấy năm nay, ngày nào tôi cũng thức dậy vào khoảng năm giờ sáng. Tôi viết văn, giảng bài trên các nhóm cộng đồng của mình, quản lý cửa hàng online, học tập. Rất nhiều người hỏi tôi rằng, rất cuộc tôi có cảm thấy mệt mỏi không khi cứ kiên trì như vậy?
Nói thật cũng có lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng thường thì rất hiếm khi. Bởi vì tôi luôn hiểu được rằng, mọi vất vả và mệt mỏi trên con đường mà tôi đang cố gắng đều chẳng là gì cả. Cuối cùng, mỗi phút giây tôi kiên trì ấy đều sẽ quay lại báo đáp tôi thật xứng đáng. Vậy thử hỏi, tôi có tư cách nào để mà than khổ than mệt?
Ngược lại, kể từ giây phút tôi bắt đầu con đường cố gắng, kiên trì của mình, tôi đã được sống những tháng ngày vô cùng thoải mái và vui vẻ, tâm hồn thanh thản, chẳng cần bất cứ lời an ủi nào vì trong lòng tôi vốn đã đầy ắp cảm giác an toàn rồi.
Mỗi sáng sớm thức dậy viết xong một câu chuyện, lòng tôi sẽ khoan khoái với một niềm vui ngây ngất. Cứ nghĩ đến việc rất nhiều độc giả sẽ rút ra được một bài học gì đó, được tiếp thêm sức mạnh, thậm chí là có thể gạt bỏ được lớp sương mù đang vây kín tầm mắt để tìm ra lối đi cho riêng mình từ trong chính những bài viết của tôi, tôi lại cảm thấy việc dậy sớm của mình thật có ý nghĩa biết bao. Tinh thần sung mãn sẽ bù đắp được những kiệt quệ về thể chất.
Hàng ngày, cứ sáu rưỡi sáng là tôi đang giảng bài trên các diễn đàn của mình. Điều khiển tôi tự hào nhất chính là suốt cả năm 2019 tôi chưa từng vì bất cứ một lý do gì mà nghỉ lớp. Rất nhiều học viên ngạc nhiên hỏi: "Chị Văn Tình, chị đã làm thế nào để sống kỷ luật như vậy? Em phát hiện ra mình chỉ có thể kiên trì được mấy hôm thôi là không thể gắng gượng nổi nữa rồi.”
Nhiều người luôn cho rằng, bản thân mình không thể nào kiên trì được nữa, hoặc bản thân họ không đủ kỷ luật, tự giác. Còn tôi lại nghĩ rằng, đó là vì họ chưa thật sự hiểu rõ vấn đề.
Ví dụ như nhiều người đều cho rằng, học hành là vất vả, khởi nghiệp là gian nan, cố gắng là mệt mỏi. Nhưng theo những gì tôi biết thì hoàn toàn ngược lại. Cứ mỗi khi cảm thấy học hành mệt mỏi, tôi sẽ lại tự nhắc nhở bản thân rằng: Nếu mày không khổ luyện thì sẽ phải sống khổ sống sở thôi.
Khi bạn không đủ hiểu biết, gặp được một thằng đàn ông tồi lại cứ nghĩ đó là chân ái, cuối cùng lãng phí thanh xuân, hao tổn tinh thần. Có khổ không?
Khi bạn học hành không đủ, cơ hội đến lại chỉ biết trận trận đứng nhìn nó dần tuột khỏi tầm tay. Có khổ không?
Khi bạn vì chưa từng được học hành cẩn thận, chưa từng trưởng thành, gặp phải vấn đề gì đó không thể tự mình giải quyết cũng chẳng thể nhờ cậy được ai, kêu trời trời không nghe, than đất đất không thấu. Có khổ không?
Khi bạn chứng kiến những người bạn xung quanh mình sống sung túc, cuộc đời luôn tràn đầy hy vọng, trong khi đó chỉ có mỗi mình sống cả nửa đời người rồi mà chưa làm được tích sự gì. Có khổ không?
Khi cha mẹ người khác đang được an hưởng tuổi già, con cái thì đều đã khôn lớn, thành đạt, còn bạn... bố mẹ thì không thể phụng dưỡng, con cái không thể nuôi nấng. Bạn không thể đáp ứng được bất cứ yêu cầu nào của họ. Lúc thấy người ta có đời sống cao như vậy, có khổ không?
Vậy nên tôi vẫn luôn nhắc nhở mình mỗi ngày rằng: Chỉ cần hôm nay tôi sống tự giác và kỷ luật hơn một chút, cố gắng hơn một chút thì nhất định sẽ không phải trải qua những nỗi khổ ấy. Ngược lại, tôi sẽ có được niềm vui sướng vô tận mà cuộc sống này mang lại.
Học hành khiến cho người ta mở mang tầm nhìn, còn kỷ luật lại khiến cho người ta trở nên cao quý, nho nhã. Tôi sẽ không vì vài lời ong bướm của đàn ông mà trở nên mê muội.
Trên thực tế, với một người phụ nữ ham học hỏi và sống kỷ luật thì bản thân cô ấy đã vô cùng khí chất rồi. Khí chất ấy sẽ khiến cho những gã đàn ông tồi tệ phải nể phục mà tránh xa, không dám bén mảng lại gần vì cô ấy và anh ta ở hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Với hai người đi trên hai đường thẳng song song như vậy, thì lấy cớ gì để mà dính dáng đến nhau chứ?
Khi cơ hội đến, tôi đều đã chuẩn bị đầu vào đấy rồi, song nhiều người lại thắc mắc: Sao tôi làm việc gì cũng thành công? Đó là vì lòng tôi sớm đã tính toán hết cả rồi!
Mỗi khi gặp phải sự cố gì, tôi đều lập tức đưa ra ít nhất ba phương án để giải quyết, tuyệt đối không bao giờ để mình rơi vào thế hoang mang, bất lực.
Thực ra lợi thế của việc trưởng thành không thể hiện ở khả năng xử lý vấn đề mà là ở cách ta tránh các vấn đề xảy ra như thế nào. Hiểu được điều đó, nên cuộc sống của tôi rất đỗi nhẹ nhàng, lại còn có thể giúp đỡ người khác và mở rộng các mối quan hệ của mình nữa.
Điều quan trọng hơn cả là tôi có thể khiến bố mẹ mình thảnh thơi để an hưởng tuổi già nhờ vào những cố gắng, nỗ lực của mình. Có được sự tôn trọng của người khác cũng sẽ giúp cho con trẻ được lớn lên trong vui vẻ, tinh thần và thể chất đều được phát triển toàn diện. Cảm giác thỏa mãn và thành công ấy chính là ý nghĩa to lớn nhất trong cuộc đời.
Với từng ấy lý do, từng ấy sự so sánh, bạn có còn cảm thấy kỷ luật là cái gì đó thật sự khổ sở nữa không?
Thực ra kỷ luật là cách sống thoải mái và đẳng cấp nhất.
Để vun đắp cho cuộc sống hôn nhân, bạn cần có sự hợp tác của bạn đời. Nếu đối phương không hợp tác thì cho dù có cố gắng hơn nữa thì kết cục cũng vẫn chẳng lấy gì làm tốt đẹp.
Nhưng kỷ luật lại không như vậy, chỉ cần bạn tự đặt ra yêu cầu cho chính bản thân mình là được. Một khi bạn đã làm được thì nó nhất định sẽ quay lại báo đáp bạn gấp trăm ngàn lần.
Sau khi trưởng thành, cuộc sống của tôi vô cùng thuận lợi. Một phần là do tôi nhận được sự cổ vũ, khích lệ của mọi người, một phần chính là do sự cố gắng và tính kỷ luật của tự thân tôi. Vậy nên tôi muốn được đem những trải nghiệm và lĩnh hội của mình để chia sẻ cho tất cả những ai có duyên cầm trên tay cuốn sách này.
Văn Tình
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận