Chỉnh sửa xong chương cuối cùng, bé cưng trong bụng cũng đá tôi một cái. Chỉ còn vài hôm nữa là tới ngày sự sinh, người nhộn tôi cứ lừ đừ nặng nề như một con gấu. Tôi tin rằng khi cuốn sách này đến được tay các bạn thì bé cưng đã được mấy tháng rồi.
Người ta nói: "Sinh nở một lần, ba năm lẩn thẩn." Đa số các bài viết trong cuốn sách này được tôi viết trong lúc mang thai, không biết có chịu ảnh hưởng gì bởi đều đó hay không. Có lẽ sẽ có rất nhiều chỗ chưa hoàn chỉnh, mong mọi người thông cảm cho tôi.
Một năm nay tôi rất mệt, rất vất vả, nhưng cũng không buông bỏ tất cả để yên tâm dưỡng thai - bởi tôi rất thích loại bận rộn, phong phú và vui vẻ này. Nhìn mình đi từng bước về phía mục tiêu của bản thân, tuy chậm chạp nhưng chưa bao giờ dừng chân, mới cảm thấy cuộc sống thật đủ đầy và tươi đẹp.
Một năm nay tôi nhận được rất nhiều tin nhắn và yêu cầu xin giúp đỡ, rất nhiều bạn nữ cho rằng tôi là một người may mắn, vợ chồng hòa thuận, có thể làm việc mình thích. Tôi luôn nói cho các bạn ấy biết, thực ra bạn cũng có thể - thậm chí còn tốt hơn cả tôi. Thực chất tôi chỉ là một người bình thường nhất trong vô vàn con người ngoài kia thôi.
Nhưng đa số các bạn ấy không tin. Bạn thì nói phận mình xui rủi,bạn thì nói tôi chưa nếm nhiều chông gai nên mới không khuyến khích các bạn ấy mà thôi. Đó là vì các bạn không biết con đường tôi đã đi như thế nào.
Thực tình, so sánh với đa số các cô gái khác, tôi không hề có ưu thế,thậm chí còn không bằng những bạn gái xin tôi giúp đỡ. Tôi không có gia thế tốt, gia đình changer những không giúp đỡ gì được mà còn tạo ta vô vàn chướng ngại vật trên con đường trưởng thành của tôi. Người khác bắt đầu từ số 0, tôi còn bắt đầu từ số âm. Ngay cả hiện giờ cũng thường làm tôi thấy ngột ngạt, ngoài chi tiền hằng ngày còn phải thường xuyên đi thu dọn tàn cuộc. Nếu nói trong lòng không có oán hận thì là việc không thể nào - tôi là người trần, không phải thánh thần.
Nhưng tôi thấm thía một điều: Oán trách, tức giận vốn không thay đổi được thực tại, nó sẽ chỉ làm tâm trạng của tôi khó chịu hơn; chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến nỗi những điều này không thể ảnh hưởng đến tôi được nữa mới là lần tái sinh của tôi.
Mỗi khi tôi nói với các bạn nữ rằng, chúng ta không thể thay đổi hiện tại nhưng vẫn có thể cố gắng, các bạn ấy thường chất vấn đầy phẫn uất: "Chị có chồng yêu chiều, có điều kiện kinh tế, nhưng tôi không có những điều này, nên tôi không có được sức mạnh của chị, không có được sự mạnh mẽ của chị, chị không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác."
Tôi không thể giải thích với từng bạn một, những thứ đó không từ trên trời rơi xuống. Vì cuộc sống hiện giờ mà tôi không dám lười biếng một ngày nào trong suốt bao năm ròng. Cũng chẳng có cách nào để bóc trần hết từng cơn quẫn bách của bản thân mà phải lấy chính tôi ra để khích lệ các bạn ấy.
Bởi vậy tôi tự nhủ, Phật độ người hữu duyên, văn chương cũng chỉ độ người hữu duyên. Chỉ cần có một người nhờ đọc văn tôi viết mà thấy được trợ giúp chút xíu là tôi cảm thấy tất cả mọi thứ đáng giá lắm rồi.
Sau cùng, tôi chỉ muốn nhắn gửi đến tất cả các bạn đọc cuốn sách này rằng: Chúng ta bất lực trước cuộc sống khi chưa trưởng thành, nhưng cuộc sống sau khi trưởng thành lại do tự ta quyết định. Bất kể hiện trạng tồi tệ thế nào, bất kể khó khăn ra sao, từ hôm nay trở đi, chỉ cần bạn không tự khinh bỉ, không tự phí hoài thì rồi sẽ có một ngày, bạn được sống cuộc sống bạn hằng mong muốn. Khi bạn xác định được điều này, cả thế giới sẽ phải nhường đường cho bạn.
- Hết -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận