Tối hôm ấy có một bữa tiệc khá long trọng. A Ngạn gọi điện về bảo tôi hãy mặc sườn xám, vấn tóc, đeo dây chuyền ngọc trai và vòng tay ngọc bích, nhất định phải xuất hiện bên cạnh anh ấy thật lộng lẫy.
Trước nay A Ngạn đều rất để tâm tới vấn đề diện mạo. Chỉ vì muốn tôi xuất hiện cùng anh ấy tại các buổi tiệc hay sự kiện một cách ấn tượng nhất mà A Ngạn có thể tiêu tiền không xót tay, cứ thỉnh thoảng lại tặng tôi quần áo và đồ trang sức. Cũng chính vì thế mà trong mắt hội chị em của tôi, A Ngạn chính là 'chồng người ta' trong truyền thuyết.
Tôi hiểu rất rõ một điều, là đàn bà con gái chỉ cần biết cách giúp chồng mình được nở mày nở mặt thì lúc nào cũng sẽ được yêu thương, cưng chiều.
Vì thế ngay sau khi nhận được điện thoại của A Ngạn, tôi đã tất bật chuẩn bị từ rất sớm. Tắm rửa sạch sẽ, vận đồ sang trọng, trang điểm chỉn chu rồi đeo thêm trang sức. Chỉ có điều, tôi không thể nào tìm thấy sợi dây chuyền ngọc trai.
Chợt nghĩ hay mình đã để không đúng chỗ nên đã lật tung căn phòng để tìm kiếm. Kết quả là sau một hồi bới tung căn phòng vẫn chẳng thấy bóng dáng sợi dây chuyền đâu.
Lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, vội vàng lấy máy gọi cho A Ngạn. Trước giờ anh ấy đã nhắc rất nhiều lần về tội hay để đồ bữa bãi mà tôi vẫn không sao sửa được.
Nghe xong,A Ngạn chỉ bình thản nói: "Không cần phải cuống lên như vậy, em thử tìm kĩ lại xem."
Tôi lại lật tung căn phòng lên một lần nữa, tìm kiếm đủ mọi ngóc ngách mà vẫn không thấy chiếc vòng ngọc trai đâu. Trực giác mách bảo tôi rằng, mình đã làm mất nó rồi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi xuống và suy nghĩ lại,hình như lần cuối cùng tôi đeo nó là khi ở Bắc Kinh. Nhưng rốt cuộc tôi có đeo về hay không thì kí ức giờ chỉ còn là những mảnh vụn mơ hồ. Hình như có mà cũng hình như không. Chuyện đã qua từ mấy tháng trước, tôi không tài nào nhớ nổi nữa.
Thế rồi tôi lại lờ mờ nhớ ra rằng, nửa tháng trước lúc đi gặp một người bạn cũng đã đeo chiếc vòng này thì phải. Nghĩ đến đây tôi lập tức nhấc điện thoại gọi cho cô ấy,hỏi xem hôm đó có thấy tôi đeo nó hay không.
Nghe xong cô ấy trả lời rất nghiêm túc: "Tớ mà là chồng cậu thì chắc chắn sẽ không bao giờ mua mấy món đồ trang sức đắt tiền cho cậu đâu. Để tớ đến Nghĩa Ô ( khu chợ lớn nhất thế giới,nằm ở tỉnh Chiết Giang,TQ) mua cho cậu sợi dây giả, rồi cậu muốn vứt đâu cũng được nhé. Cậu giỏi quá rồi đấy."
Cho dù chẳng biết hôm đó tôi có đeo dây chuyền hay không, nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi đã đánh mất nó. Lúc đó trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, cảm giác tội lội dâng lên. Tôi chỉ mong thời gian có thể quay ngược trở lại.
Đó là sợi dây mà tôi thích nhất,cũng là món quà hẹn ước mà A Ngạn tặng cho tôi, là sợi dây mà anh ấy đã lựa chọn rất kĩ càng. Từng hạt ngọc trai đó đều bóng và tròn,giá cũng không hề rẻ. Mỗi lần mặc sườn xám thêu tay, kết hợp cùng sợi dây ấy thì quả đúng là không còn gì có thể hợp hơn. A Ngạn cũng thích nhất lúc tôi vận đồ và trang điểm như vậy.
Sợi dây ấy đã ở bên tôi lâu như thế, là món quà mà A Ngạn đã dành cả trái tim và tình cảm để tặng cho tôi, vậy mà tôi lại làm mất. Thế nên tôi thấy đau lòng là điều đương nhiên. Nhưng giờ có khóc cũng chẳng ích gì. Mặt khác tôi cũng sợ A Ngạn sẽ buồn,nên chỉ biết nhấc máy gọi cho anh với giọng nghẹn ngào.
A Ngạn nghe xong vẫn hết sức bình tĩnh an ủi tôi: "Em đừng khóc nữa, chẳng lẽ anh còn chưa đủ hiểu em sao? Chỉ cần em không để quên mình ở ngoài đường là tốt lắm rồi. Sợi dây chuyền thôi mà, mất rồi anh sẽ mua cho em cái khác."
Tôi vẫn nức nở trong điện thoại: "Mua cái khác thì cũng không phải cái ban đầu. Em đã đeo nó lâu như vậy, có biết bao nhiêu tình cảm dành cho nó!"
A Ngạn nói: "Dù sao cũng mất rồi thì còn làm gì được nữa. Em có đau lòng thì nó cũng không trở về được. Thôi, ngoan nào! Đợi anh họp xong anh sẽ về với em nhé."
Tôi chẳng định khóc đâu, vậy mà nghe xong những lời đó, tôi không kìm được lòng, nước mắt cứ thế rơi lã chã trên má. Tôi thật sự đã làm mất món quà hẹn ước của anh rồi.
Hôm đó, A Ngạn có cuộc họp ở một thành phố lân cận. Từ đó về nhà phải lái xe mất một giờ đồng hồ. Lúc đi trên đường, anh ấy đã gọi điện cho tôi,anh nói: "Thôi, dây chuyền cũng mất rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa. Xem như nó đã hết duyên với mình rồi."
Dù nói vậy, nhưng sau khi trở về nhà,A Ngạn vẫn cùng tôi tìm thêm một lần nữa. Kết quả là vẫn chẳng tìm thấy sợi dây đâu. Anh ấy đưa tôi giấy ăn rồi bảo: "Em lau mặt đi, trang điểm lại cho xinh đẹp rồi anh đưa em đi mua dây chuyền mới."
Tôi lắc đầu lia lịa. A Ngạn không nổi giận là tôi đã thấy biết ơn lắm rồi. Tính tình tôi cẩu thả, làm mất sợi dây ý nghĩa và quý giá như vậy lẽ ra tôi phải chịu phạt chứ không phải là nhận một sợi dây chuyền mới.
A Ngạn vẫn kiên quyết đưa tôi đi mua.
Trên đường đi, lòng tôi bứt rứt không yên. Tôi quay sang hỏi A Ngạn: "Chồng à, em làm mất món đồ quan trọng như vậy, anh nên trách mắng em để lần sau em chừa mới phải. Anh thế này là đang làm hư em rồi, em sẽ cho rằng cứ phạm lỗi thì sẽ có được thứ tốt hơn. Sau này cứ ỷ lại rồi phạm sai lầm thì sao?"
A Ngạn nhanh nhảu đáp: "Em yên tâm,nhất định sẽ không như vậy đâu. Anh mua sợi dây mới cho em là để em nhớ mãi. Mỗi lần nhìn thấy nó, em sẽ cảm thấy ăn năn, hối lỗi, như vậy mới có thể giúp em sửa cái tật để đồ bừa bãi của mình được."
Đồ cáo già! Tôi nghĩ biểu cảm lúc đó của mình hẳn là rất kì dị.
Tối hôm đó, lúc cuộn mình trong vòng tay của A Ngạn, tôi hỏi anh: "Em làm mất món đồ hẹn ước của chúng mình,anh thật sự không giận sao?"
A Ngạn thở hắt một tiếng rồi trả lời: "Có tức giận cũng không giải quyết được gì. Mất sợi dây chuyền em còn buồn hơn anh. Nếu anh còn nổi nóng với em nữa thì chẳng phải chúng ta lại cãi vã một trận rồi khiến em càng trở nên bức bối, khó chịu hơn hay sao?"
Vẫn chưa dừng lại ở đó,tôi hỏi tiếp: "Thế nếu sau này em làm mất con của chúng mình, anh có giận không?"
A Ngạn chau mày rồi nói: "Vậy thì anh sẽ trói em lại mà đánh cho một trận."
Một lát sau, anh tiếp lời: "Nếu như thật sự có chuyện ấy xảy ra, thì đó cũng là cái số của chúng mình rồi."
Nghe xong, tôi chỉ còn biết ôm siết lấy anh ấy.
Cảm ơn vì những tháng ngày bên nhau anh vẫn luôn rộng lượng với em như vậy, chẳng bao giờ tính toán với em điều gì. Em thật sự, thật sự biết lỗi rồi.
A Ngạn thật biết nhìn xa trông rộng. Sức mạnh của sự khoan dung lớn hơn nhiều so với những lời trách cứ.
Tôi nhất định sẽ sửa được tật xấu của mình!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận