Sắp phải chuyển nhà nên tôi và A Ngạn đã dành ra một ngày để thu dọn đồ đạc.
Đến lúc dọn dẹp nhà cửa thì tôi mới nhận ra, chắc mình sắp khuynh gia bại sản đến nơi rồi. Nhìn đi nhìn lại, có biết bao nhiêu món đồ vứt thì không đành, giữ lại cũng chẳng dùng tới. Giả dụ như chiếc đèn bàn kiểu Âu cao hơn một mét chỉ để ngắm chứ chưa dùng đến. Rồi còn biết bao nhiêu đồ trang sức và những bốn tủ quần áo đầy,trong đó rất nhiều cái vừa mua về đã chán nên có khi tôi còn chưa mặc lần nào.
A Ngạn trông thấy vậy, chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài mua thêm hai cái thùng to nữa.
Vốn dĩ tôi chẳng thích việc thu dọn đồ đạc chút nào,nhưng không ngờ dần dần cũng bắt đầu tìm được thú vui trong công việc ấy.
Có rất nhiều thứ mang đầy kỷ niệm của cả hai chúng tôi. Đây cũng là cơ hội tuyệt vời để tôi có thể hiểu chồng mình hơn. Hễ đồ nào tôi động vào mà thấy anh ấy tỏ ý không thoải mái, thật nhanh tay cho đồ vào trong vali là tôi biết những thứ đó mình không nên xem xét.
Cái ông này thật không biết đang giấu mình bao nhiêu bí mật nữa.
Không kiềm chế được sự tò mò, nhân lúc anh không để ý tôi lấy tập album ảnh ra xem.
Thấy vậy, nét mặt A Ngạn tỏ vẻ hơi căng thẳng, anh nhẹ nhàng nói: "Em xem đi, xem anh đang cất giấu ảnh của bao nhiêu người con gái."
Tôi lườm anh một cái, nghĩ bụng: Anh cứ tiếp tục giả vờ đi!
Quả nhiên, trong đó tôi nhìn thấy ảnh mối tình đầu của anh, lòng tôi chua xót nói: "Không ngờ, người yêu đầu của anh xinh đẹp thật đấy."
Anh không nói gì lật luôn sang trang sau,anh chỉ vào bức ảnh họp lớp năm ngoái nói: "Đây chính là cô ấy của hiện tại."
Tôi ngẩn ngơ nhìn hai bức ảnh, lẩm bẩm: "Thay đổi nhiều quá, thời gian thật tàn khốc!"
Xem thêm một lúc, tôi chỉ vào cậu con trai cao cao, gầy gầy hỏi anh: "Anh chàng tị nạn Châu Phi này là ai vậy?"
Anh cau mặt: "Chính là chồng của em đấy!"
Tôi cầm bức ảnh xem đi xem lại rồi thốt lên: "Trời ơi! Sao không giống một chút nào vậy? Nhà anh có đến nỗi nào đâu mà để anh đói ăn thành ra thế này? May mà em quen anh của bây giờ, nếu không em nhất định sẽ không lấy anh, không có cảm giác an toàn gì cả, gió thổi cái là bay."
Nghe tôi nói vậy A Ngạn tủi thân đến mức chỉ muốn lao đầu vào tường cho xong.
Vậy là tôi nổi hứng lên bảo anh lôi hết đống ảnh từ bé đến lớn cho tôi xem. Anh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng đồng ý với điều kiện tôi cũng phải cho anh xem tất cả ảnh từ bé đến lớn của tôi.
Buổi chiều hôm đó, tôi và A Ngạn ngồi bệt dưới đất trong phòng sách xem ảnh. Những bức ảnh đen trắng hồi anh mới ra đời trông thật kháu khỉnh. Hồi anh được một tuần tuổi, A Ngạn trông thật bụ bẫm, hai cái má như muốn rơi cả xuống. Trong một bức ảnh khác, A Ngạn đã là một cậu bé ba tuổi trong chiếc áo ba lỗ chạy lon ton, đáng yêu quá đỗi. Đến lúc vào tiểu học, nhìn anh đeo chiếc khăn quàng đỏ trên vai trong thật ra dáng. Năm 16 tuổi, A Ngạn đã phải đeo thêm một chiếc kính. Hồi ấy trông anh gầy gò, yếu ớt,chẳng khác gì mấy người dân tị nạn Châu Phi cả. Cho tới năm 30 tuổi, A Ngạn đã khắc hẳn trong bộ vest điển trai,phong độ ngời ngời,tự tin bước trên sân khấu diễn thuyết...
Mỗi bức ảnh dường như đều gắn với một câu chuyện của anh và cả của tôi nữa. Chúng tôi xem đến lúc Mặt Trời đã xuống núi, tôi vẫn không nỡ gấp lại cuốn album:
"Mặt dù em không có mặt trong quá khứ của anh,nhưng em vẫn nhìn thấy sự phát triển của anh qua những bức ảnh này, thật đẹp! Dù sau này chúng ta có phải chuyển nhà bao nhiêu lần, nhất định cũng không được làm mất một tấm ảnh nào trong này."
Đôi mắt anh trở nên đắm đuối, anh nói: "Thật không ngờ, cô gái búp bê mang chiếc váy màu hồng kia,sau này lại là vợ của anh."
Tôi cũng không ngờ cậu chàng đang tung bay trong gió kia sau này lại trở thành chồng mình. Khi mà tôi dần trưởng thành trong vòng tay của bố mẹ, thì A Ngạn lại sống trong một môi trường hoàn toàn khác. Nhưng cũng thật kì lạ là sau đó hai người ở hai thế giới lại gặp được nhau,rồi yêu nhau. Định mệnh thật quá đỗi diệu kì. Có lẽ "duyên phận" là hai từ thích hợp nhất để lí giải.
Ai đó đã từng nói: "Hai người đã được định sẵn thuộc về nhau thì mỗi bước đi đều là để tiến lại gần đối phương hơn."
Cảm ơn định mệnh đã cho chúng tôi gặp được nhau và được trở thành bạn đời của nhau.
A Ngạn nói với tôi rằng: "Được làm chồng của em,anh hạnh phúc lắm."
"Em cũng vậy!" - Tôi nhẹ nhàng nhìn anh.
Sau đó,anh bảo sẽ để tất cả ảnh từ nhỏ đến lớn của hai vợ chồng ở cùng một chỗ và đặt tên cho chúng là: "May mắn được làm bạn đời của nhau!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận