Hồi tháng 7, A Ngạn đi cùng tôi đến Quảng Châu nhập hàng. Quảng Châu là đất nổi tiếng về ăn uống. Trước lúc đi tôi đã có nhiều dự định.
Hôm chúng tôi đi, thời tiết năng nóng vô cùng. A Ngạn thở dài nói với tôi: "Sao lại chọn đúng cái ngày nóng khủng khiếp thế này mà đi nhập hàng cơ chứ? Chẳng quá là hành hạ bản thân!"
Tôi ra vẻ lí lẽ đáp lại: "Lẽ nào làm ăn buôn bán còn phải lựa thời tiết sao? Mình thấy nóng thì người khác cũng vậy. Khi mà người đi nhập hàng giảm xuống, việc lấy hàng sẽ dễ dàng hơn nhiều còn chưa kể ở đó cũng có điều hòa. Anh yên tâm đi!"
A Ngạn đưa ngón tay cái lên ra hiệu khâm phục: "Em quả đúng là con người sinh ra để kinh doanh, đã tính toán hết cả rồi, khâm phục, khâm phục!"
Nghe vậy, tôi nhướn mày đắt ý.
Chuyến bay của chúng tôi bắt đầu lúc 11 giờ trưa.
Đúng giờ, chúng tôi lên máy bay. Khi vừa bước chân vào khoang hành khách đã lập tức cảm nhận được luồng hơi nóng đang phả đến. Tôi thấy kì lạ, bèn quay sang hỏi A Ngạn: "Trên máy bay có điều hòa mà,sao lại nóng thế này anh nhỉ?"
A Ngạn ngồi yên vị trên ghế, bình thản nói: "Các hãng hàng không bây giờ đầu óc kinh tế rất nhạy bén, họ tiết kiệm nhiên liệu đó, đợi một lát là mở điều hòa ngay thôi, em đừng sốt ruột."
Nghe lời A Ngạn, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy iPad ra nhưng càng ngồi lại càng nóng. Cố nhịn một lúc mà không thể chịu được nữa, tôi quay sang hỏi A Ngạn: "Sao điều hòa vẫn còn chưa mở vậy anh?"
Vài hành khách ngồi bên cạnh đã phải lên tiếng: "Sao thế này, định để chúng tôi chết nóng phải không?"
Trên đời này tôi ghét nhất là bị đổ mồ hôi. Lúc này tôi thật sự sốt ruột đến mức giống như những con kiến đang bò trên chảo lửa vậy. Quay sang thấy A Ngạn vẫn bình chân như vại lấy một quyển sách ra đọc. Tôi thúc vào người anh ấy hỏi: "Anh không nóng à?"
A Ngạn đáp: "Nóng chứ! Nhưng em càng sốt sắng thì lại càng thấy nóng. Hãy giữ cho tâm tịnh thì tự nhiên sẽ không còn cảm giác nóng nực nữa."
Tôi thấy chẳng đúng chút nào, đáp lại: "Giờ bên ngoài đang là 40 độ đó, tâm tịnh thế chứ tịnh nữa cũng vẫn nóng thôi."
Lúc ấy, tiếp viên đi tới và thông báo với chúng tôi một thông tin không thể tệ hơn: "Hệ thống điều hòa của máy bay đang gặp sự cố, xin quý khách vui lòng đợi trong ít phút."
Một lát sau trong khoang máy bay như vỡ trận. Có người nói trời nóng thế này không sau nắng mới là lạ. Có người thì đòi rời khỏi khoang hành khách, vậy mag cũng chẳng có ai đáp lại những yêu cầu đó của chúng tôi.
Sau đó, có một người phụ nữ mắt mũi nhễ nhại mồ hôi, tay bế con vừa đi vừa nói: "Con tôi bị say nắng rồi, có ai không? Vứt chúng tôi ở đây thế này mà được à?"
Tôi quay sang nhìn cô ấu với ánh mắt đồng cảm. Rồi đôi mắt đáng thương ấy lại quay sang phía A Ngạn, tôi hỏi: "Anh nói xem, liệu chúng mình có bị chết nóng ở đây không?"
A Ngạn vuốt nhẹ sợi tóc mai đang ướt đẫm mồ hôi của tôi, dịu dàng cười và đáp: "Chẳng phải em bảo nếu được chết cùng nhau sẽ là điều hạnh phúc nhất hay sao?"
Tôi trợn mắt lườm A Ngạn một cái: "Cái chết mà em nói là cái chết tất yếu khi về già chứ không phải là bị chết nóng như thế này."
Khoảng một tiếng sau, một người tiếp viên lại đi tới thông báo: "Thật lòng xin lỗi quý khách. Sự cố vẫn chưa được khắc phục, mong quý khách thông cảm và đợi chờ thêm ít phút."
Những lời trách móc xung quanh càng trở nên dữ dội hơn. Một vài người đàn ông đã lớn tiếng để nghị để mọi người được xuống máy bay, nhưng khổ nỗi người tiếp viên ấy ngay sau khi thông báo xong đã nhanh chóng rời đi chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Lúc này trên khoang hành khách chỉ còn toàn những lời chửi bới, trách móc mà thôi.
Tôi cũng chẳng thoải mái gì cho cam, hỏi A Ngạn: "Bọn họ thật sự định để mình thành cái lon hấp ở đây hả anh?"
A Ngạn định ôm lấy tôi và bảo tôi rằng ở đây rồi thì cứ an tâm mà đợi thôi, nhưng liền bị tôi đẩy ra. Tôi giận dữ trừng mắt nhìn: "Trời nóng thế này, cả người ướt đẫm mồ hôi mà anh vẫn còn tâm trạng ôm với ấp sao?"
Thế là A Ngạn chẳng thèm để tâm đến tôi nữa, quay sang chăm chú đọc sách trên tay.
Người phụ nữ bên cạnh còn nôn nóng hơn cả tôi. Cô ấy trách hãng hàng không thiếu trách nhiệm. Máy bay gặp sự cố mà chẳng có ma nào xuất hiện giải quyết cả. Lúc về nhất định cô ấy sẽ khiếu nại chuyến bay này.
Vừa dứt lời thì cô ấy trông thấy A Ngạn vẫn đang bình thản đọc sách. Cô ấy liền quay sang nói với tôi: "Chồng cô bình tĩnh quá, giờ mà vẫn còn đọc sách được."
Tôi ngần ngại cười: "Đúng vậy, tôi sắp chết nóng rồi đây."
A Ngạn vẫn không mảy may động tĩnh gì,im lặng ngồi đọc sách. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều chẳng ảnh hưởng tới anh ấy. Dáng vẻ đó của A Ngạn thật sự rất kì lạ. Bỗng chốc lòng tôi dịu xuống. Tôi thầm nghĩ: A Ngạn bình thản như vậy, tôi ngồi bên cạnh lại cứ nôn nóng, sốt ruột thì thật là mất mặt.
Thế là lại một tiếng nữa trôi qua, trong khoang hành khách bỗng nhiên tràn tới một luồng khí lạnh,ai cũng cứ như được hồi sinh, giống như hồi nhỏ, cảm giác mất điện rất lâu rồi đột nhiên bừng sáng.
A Ngạn đặt quyển sách xuống, ánh mắt đầy đau lòng, đưa cho tôi một tờ giấy ăn để lau mồ hôi. Tôi nhếch nha nhếch nhác hỏi anh ấy: "Anh thật sự không nóng à, trong khi anh mập hơn em bao nhiêu như vậy."
Nói xong, tôi đưa tay lên cổ anh đã thấy mồ hôi ướt đẫm từ khi nào.
A Ngạn lấy tay lau cổ: "Nhiệt độ cao như thế anh có thể không nóng sao? Nhưng em đã sốt ruột như vậy rồi, anh cũng thế nữa, em sẽ càng mất bình tĩnh hơn. Dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng phải thật bình thản, có như vậy en mới không bị hoang mang."1
Nghe anh nói vậy, bỗng chốc tôi thấy sống mũi mình cay cay...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận