A Ngạn thích nhất là được lái xe đưa tôi đi vòng vèo mấy khu lân cận để nghỉ ngơi. Trong một chuyến đi như vậy, khi tôi vừa lên xe thì A Ngạn bắt đầu mở chỉ dẫn đường sá, ngay sau đó là một giọng nói vang lên: "Xin chào, tôi là Chí Linh, chào mừng bạn đến với bản đồ Cao Đức."
Đó là một giọng nói vô cùng ẻo lả, khắc hẳn với giọng nói dứt khoát, dõng dạc của những cô gái khác. Tôi liền hỏi A Ngạn: "Giọng ai vậy anh? Sao mà ỏn a ỏn ẻn vậy?"
A Ngạn tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại tôi: "Là Lâm Chí Linh đó! Rất thích đàn ông thích cô ấy."
Tôi tỏ vẻ nghi ngờ: "Em thấy cái giọng này nghe ghê chết đi được,vậy mà anh cũng thích à?"
A Ngạn gật đầu đáp lại. Nói rồi tôi nhanh chóng lôi chiếc điện thoại ra lên mạng tìm kiếm thông tin về Lâm Chí Linh. Thì ra cô ấy xuất thân là một người mẫu, còn được mệnh danh là "người mẫu số một Đài Loan".
Tôi cố gắng kiềm chế lắm để hỏi A Ngạn: "Vậy anh thích cô ấy ở điểm gì?"
A Ngạn trưng một vẻ mặt hết sức cợt nhả hỏi tôi: "Em muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối đây?"
"Nói thật." - Tôi chau mày, nheo mắt rồi thở hắt ra.
A Ngạn thành thật trả lời: "Đàn ông mà, ai cũng thích những người con gái mềm dẻo và phong tình. Chắc em sẽ không để bụng đâu nhỉ?"
Lúc đó, cảm giác của tôi về Lâm Chí Linh chính là một cô người mẫu chỉ dựa vào vóc dáng, ngoại hình mà có được sự ái mộ. Mãi cho đến khi tôi vô tình xem được một bài phỏng vấn, lúc đó mới hiểu ngoài vóc dáng, ngoại hình ra cô ấy còn có chỉ số cảm xúc và chỉ số thông minh cực kì cao.
Đứng trước những câu hỏi dẫn dắt không mấy hay ho của cánh phóng viên, cô ấy luôn có nhiều cách trả lời rất linh hoạt để né tránh. Câu nào câu nấy đều rất thú vị, điệu bộ thì vô cùng uyển chuyển. Trong suốt buổi phỏng vấn, có lẽ chẳng ai tìm được điểm sơ hở nào của cô ấy cả.
Khi bị mọi người gọi là "bình hoa di động", cô ấy mỉm cười đáp lại: "Bình hoa sao? Được ví như bình hoa thật là tốt quá. Đó chính là một cách nói khác của việc khẳng định ngoại hình mà. Tôi sẽ coi đó là một lời khen ngợi, và xin gửi lời cảm ơn đến sự khen ngợi ấy. Nếu bạn là người thật sự có hứng thú với 'bình hoa' này, thì theo sự thay đổi của thời gian, bạn cũng sẽ thấy được một Lâm Chí Linh chân thật nhất."
Không nổi giận chưa hẳn là đang cố tỏ vẻ bình tĩnh, cô ấy chỉ ngọt ngào nói vài câu, cộng thêm điệu bộ thật khéo léo, vậy là vấn đề về một bình hoa đã được xử thật tài tình và tự nhiên.
Vài năm trước, chủ đề về hai "Đệ nhất mĩ nhân Đài Loan" Tiêu Tường và Lâm Chí Linh đã trở thành một vở kịch lớn trong ngành giải trí. Lúc phỏng vấn Tiêu Tường, chắc chắn sẽ động đến Lâm Chí Linh. Ngược lại, cứ phỏng vấn Lâm Chí Linh là y như rằng không thể không nhắc đến Tiêu Tường. Hồi ấy, dưới sự đưa đẩy của dư luận, hai người một tung một hứng, vở kịch vì thế mà được đẩy lên cao trào.
Mỗi lần cánh phóng viên hỏi Tiêu Tường về Lâm Chí Linh, cô ấy đều không giấu giếm sự ghen tị của mình trong từng lời nói. Nếu không phải là "Lâm Chí Linh mà nổi tiếng được như thế thêm 10 năm nữa thì tôi lại phục cô ấy quá", thì sẽ là "trước kia cô ấy là một người mẫu giúp tôi chỉnh sửa trang phục". Mặc dù Tiêu Tường cũng miễn cưỡng thêm vào vài câu khẳng định và khen ngợi Lâm Chí Linh, nhưng vẫn không thể giấu được giọng điệu có phần ghen tức của mình.
Vậy nhưng hãy xem Lâm Chí Linh đã đối phó thế nào với cơn bão ấy?
"Nếu tôi nói rằng Tiêu Tường là một người con gái đẹp, chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đang giả tạo. Nhưng tôi thật sự thấy cô ấy rất đẹp." - Lâm Chí Linh trả lời phỏng vấn với một giọng điệu vô cùng chân thành.
Từ hai cách trả lời trên có thể tự hai thái độ hoàn toàn trái ngược nhau. Sự khéo léo và đầy nghĩa hiệp của Lâm Chí Linh khác hẳn với bản chất thật sự của Tiêu Tường.
Đã 10 năm trôi qua, đến nay tên tuổi của Lâm Chí Linh vẫn chưa hề bị mai một.
Với một người bỗng nhiên nổi tiếng thì có thể là vì cô ấy may mắn, nhưng nếu nổi tiếng nhiều năm liền thì hai từ "may mắn" sẽ không còn đúng nữa. Khi đó, thành công mà người ta có được không còn là vận may mà chính là dựa vào con người và sự nổi trội thật sự của họ.
Vài ngày trước, có một người bạn gọi điện cho tôi. Lúc chuẩn bị gác máy, cô ấy nói với tôi rằng: "Cậu là một người dịu dàng nhưng lại biết cách thể hiện quan điểm của mình thật rõ ràng và thẳng thắn, tớ thực sự rất khâm phục cậu. Đến khi nào tớ mới được như vậy chứ?"
Sự thật là, trước năm 24 tuổi,tôi vô cùng bộc trực và thẳng thắn, không một hạt sạn nào có thể qua nổi mắt tôi. Hồi ấy cái gì tôi cũng nói thẳng, nói thật, dame làm dám chịu,yêu ghét rõ ràng. Không những thế, lúc nào tôi cũng tự hào với tính cách thẳng thắn ấy của mình,hễ thấy ai nói chuyện vòng vèo, đon đả là tôi sẽ cảm thấy thật giả tạo.
Vậy nhưng càng trưởng thành tôi càng hiểu được rằng sự thẳng thắn, bộc trực ấy của mình không phải điều gì hay ho. Đó là biểu hiện của sự thiếu tế nhị và một tố chất thấp kém.
Hiện thực cuộc sống đã dạy tôi một điều, đừng tự cho mình là đúng rồi đi đánh giá, bình phẩm về cuộc đời người khác. Đó chính là biểu hiện của sự vô giáo dục, sống hẹp hòi và thiếu cảm thông. Việc chăm chăm nhìn vào điểm yếu của người khác mà soi mói, đánh giá cũng chính là hành vi thể hiện sự thất lễ.
Những cô gái cứng nhắc thường sẽ chịu nhiều tổn thương hơn so với những cô gái khéo léo, mềm dẻo. Đã sinh ra là phận con gái thì hãy cố gắng để phát huy hết tư chất vốn có của mình. Đó là bản chất mềm dẻo và khéo léo. Thế nên những cô gái càng cứng nhắc thì càng dễ hỏng việc.
Trong cuộc sống vợ chồng, đàn bà vốn đã chiếm ưu thế hơn đàn ông, chẳng qua có những người không biết cách tận dụng tư chất vốn có của một người phụ nữ mà lúc nào cũng muốn phân cao thấp, thắng thua với đàn ông. Làm vậy để được gì chứ?
Là con gái, mình chỉ cần đứng yên một chỗ, nở nụ cười dịu dàng, đôi khi phải biết cách làm nũng và nói những lời ngọt ngào. Chỉ vậy thôi đã đủ khiến cho đàn ông sẵn sàng nhảy vào biển lửa vì mình rồi, hà cớ gì phải thể hiện mình là một người thật mạnh mẽ, cứng cỏi?
Điều khiến tôi hâm mộ Lâm Chí Linh nhất chính là tầm lòng và sự biểu hiện của cô ấy.
Tầm tuổi 24,nếu như có ai cố ý khiêu khích hay làm tổn hại đến tôi, tôi nhất định sẽ tận dụng hết tài ăn nói của mình để đấu lại cho đến khi đối phương không còn lời nào để nói nữa. Còn bây giờ tôi chỉ thấy những hành động như vậy thật là ấu trĩ.
Thật ra,khi có ai đó cố ý dùng lời lẽ hay hành động để khiêu khích mình, cái mà họ cần chính là khiến cho mình nổi trận lôi đình mà đánh mất hết lí trí. Lúc ấy, nếu như mình thật sự tức giận đến tím mày tím mặt và phản kháng đầy kích động thì không phải đã giúp người ta đạt được mục đích rồi hay sao?
Còn nhớ lần đầu tiên khi tôi đăng cuốn Cuộc hôn nhân hào hoa lên diễn đàn Thiên Nhai, trong vòng một tuần đã có đến hơn một triệu lượt truy cập. Trong đó có những ý kiến ủng hộ, khích lệ nhưng cũng không tránh khỏi những lời đả kích và mỉa mai. Nếu tôi lập tức đáp trả lại những lời lẽ đó hay cảm thấy tức giận thì sẽ chỉ thể hiện một điều là tôi đang chịu thua chính mình mà thôi. Tốt nhất là không để tâm,không giải thích, không phản hồi.
Một cách hữu hiệu để đối mặt với những sự công kích liên tục của ai đó chính là đừng quan tâm đến họ, hãy cứ ung dung sống thật tốt cuộc đời của mình. Mỗi ngày đều khiến cho những người thân thương càng có thêm lí do để yêu quý mình hơn nữa. Còn với những người đã không có thiện chí với mình thì hãy bỏ ngoài tai, đừng nghĩ tới làm gì. Mình có sống vì những người ghét mình đâu.
Đó cũng chính là cách khiến cho những kẻ không ngừng khiêu chiến ấy phải im lặng trong sự cụt hứng vô độ.
Phụ nữ mềm mỏng một chút vừa để bảo vệ chính mình lại vừa thể hiện sự tôn trọng người khác. Ông trời đã dành nhiều đặc ân cho chỉ riêng phái yếu nên đừng lãng phí nó!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận