Dạo gần đây có ba chuyện xảy ra đã khiến rôi phải suy nghĩ.
Câu chuyện thứ nhất:
Tôi có một người bạn năm nay đã 49 tuổi,vừa mới kết hôn với một người đàn ông rất giàu có. Họ còn có ý định ra nước ngoài định cư nữa. Chồng cô ấy không phải là một ông già, cũng không phải là một người có ngoại hình xấu xí.
Ngày đến dự hôn lễ chúng tôi mới thấy anh ta là một người đàn ông đầy khí phách, có lẽ còn vượt xa tất cả đàn ông có măt trong lễ đường lúc ấy.
Lúc ôm và chúc mừng cô dâu, tôi mới đùa rằng: "Mau mau ra nước ngoài đi thôi. Từng tuổi này rồi mà vẫn còn kiếm được của báu như vậy, ở trong nước quá nhiều mối đe dọa, đi nhanh nhanh kẻo mất."
Có người còn thẳng thừng hơn rằng: "Nói cho chúng tôi biết đi, làm thế nào mà đến tuổi này rồi vẫn vợt được ông chồng 'xịn' thế?"
Cô bạn của tôi nở một nụ cười rất vô tư, cô nói: "Tuổi tác quan trọng lắm sao? Tớ chưa bao giờ nghĩ mình là người có tuổi rồi, tớ vẫn còn trẻ chán!"
Lúc cô nói như vậy, cả gương mặt tràn đầy sự tự tin. Chẳng trách cô ấy lại lấy được một người chồng tốt như vậy. Đến cả bản thân tôi cũng bị chính sự tự tin ấy làm cho mê hoặc.
Câu chuyện thứ hai:
Vào ngày Tết của mẹ, tôi đã cùng mẹ lên phố đi mua sắm quần áo. Mẹ ngắm được một chiếc áo màu đỏ tím nhưng cứ do dự mãi chưa mua, luôn miệng lẩm bẩm: "Nếu mẹ mà trẻ hơn khoảng 10 tuổi thì chắc chắn mua luôn chẳng cần suy nghĩ."
"Mẹ giờ cũng đã già đâu." - Tôi nói.
Mặc dù mẹ hãy còn do dự, nhưng tôi vẫn cứ nằng nặc đòi mua tặng mẹ chiếc áo ấy. Thế nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thấy mẹ mặc nó lần nào. Tôi hỏi sao mẹ không mặc thì mẹ ngại ngùng đáp: "Con xem, mẹ đã ngần này tuổi rồi, ăn mặc lòe loẹt như thế người ta cười cho."
Tôi phản đối quyết liệt: "Có cái gì đáng cười cơ chứ? Quần áo mặc trên người mẹ, chỉ cần mẹ thấy đẹp là được rồi,còn phải để ý người khác thấy thế nào để làm gì? Nếu có ai đó nói gì mẹ, chứng tỏ người ấy chưa bao giờ được trẻ trung như thế."
Mẹ tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi và bảo: "Mẹ nào có được mạnh bạo như con."
Cuối cùng thì mẹ vẫn không mặc chiếc áo ấy mà đem tặng cho một cô kém mẹ tầm 10 tuổi.
Câu chuyện thứ ba:
Dạo gần đây, Tiểu Đường của cửa hàng chúng tôi thường hay than thở với tôi rằng thanh xuân thật quá ngắn ngủi, chớp mắt một cái đã thấy mình già rồi. Tôi vô cùng ngạc nhiên, Tiểu Đường sinh năm 89, tính cả tuổi mụ thì năm nay cũng mới có 26. Đối với tôi,đây chính là độ tuổi hào hoa, đằm thắm nhất của một người phụ nữ. Lúc ở độ tuổi này, tôi cảm thấy như thanh xuân vừa mới bắt đầu,không hề cảm thấy già cả. Mặc dù giờ đây lòng tôi cũng đã biết bùi ngùi vì thấy thời gian trôi nhanh quá, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã già.
Nghe Tiểu Đường nói vậy, tôi trêu cô ấy: "Từng này tuổi mà em đã thấy mình già, thì chắc chị thành lão còn anh Ngạn thì đã là một lão già lẩm cẩm rồi!"
Tiểu Đường tỏ ra bối rối: "Chị Vãn Tình, em không có nói chị. Chị đâu giồng như em. Chị sống ở một thành phố lớn lại rất văn minh,chứ như ở quê em tuổi này phải lấy chồng từ lâu rồi, con cái cũng phải lớn rồi cơ. Lần này về nhà, mẹ em cứ giục em mãi chuyện lấy chồng, sinh con."
Nhìn bộ dạng sầu não của Tiểu Đường khiến lòng tôi cũng thấy nặng nề thay.
Thanh xuân của phụ nữ Trung Quốc hình như đều rất ngắn ngủi, ngắn đến nỗi nhiều người còn chưa kịp nếm trải hương vị ấy thì thanh xuân đã vội vã vụt khỏi tầm tay. Còn nói đến thanh xuân trong tư tưởng, trong tiềm thức thì chắc hẳn rất nhiều người không hề biết đến hai từ "thanh xuân" ấy trong cuộc đời.
Cuộc sống của chúng ta cứ đi theo một quỹ đạo, đa phần đều là tuổi chưa già nhưng tâm đã già. Hay như nói đến các bậc phụ huynh,trước khi con em mình đỗ đại học thì ai cũng cấm con cái trang điểm,cấm yêu đương, phải học hành chăm chỉ để thi được vào một trường Đại học tốt rồi sau này còn kiếm được một công việc tốt.
Có lẽ trong suy nghĩ của người Trung Quốc chúng ta, chăc chỉ có ba năm đại học được xem là quãng thời gian thanh xuân mà thôi. Sở dĩ nói là ba năm là vì đến năm thứ tư hầu hết mọi người đều đã bị gánh nặng lập nghiệp đè lên vai rồi. Khi ấy, thứ tình yêu mà hai người chỉ cần nắm tay nhau cùng nhìn về một phía, trao cho nhau những lời lẽ ngọt ngào mà chẳng cần suy nghĩ gì có lẽ đã trở thành mong ước quá đỗi xa xôi.
Rồi sau khi đi làm, hầu hết chúng ta lại bị chuyện nhà cửa đè bẹp đến mức không thở nổi. Lướt trên Weibo,tôi có đọc được một bài viết thế này:
"Giá nhà đắt đỏ của Trung Quốc đã hủy hoại tình yêu và trí tưởng tượng của những người trẻ tuổi. Ở độ tuổi đó lẽ ra họ có thể ngâm vịnh thơ ca, giao lưu kết bạn và cũng nhau du lịch, hay mở những hội nhóm học tập. Nhưng giờ thì sao? Thanh niên vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trung niên hết, họ đều vì chuyện nhà cửa, phòng ốc mà tính toán chi li. Cuộc sống của họ kể từ khi ra trường đã chỉ toàn là vật chất, là toan tính, là những thứ lõi đời chứ không hề được sống cho trọn vẹn quãng thời gian tươi đẹp, cũng chẳng thể có được lối sống đầy an nhiên.
Nhưng trên thực tế, những áp lực mà người phụ nữ phải gánh chịu cũng chẳng thua kém gì đàn ông cả.
Về vấn đề tuổi tác, xã hội luôn luôn tồn tại một sự ép buộc nào đó đối với phụ nữ. Nhưng đáng buồn hơn là giữa những người phụ nữ lại cũng ép buộc nhau như vậy, hoặc tự dồn ép chính bản thân mình.
Đàn ông Trung Quốc khi lấy vợ thường đòi hỏi sự trẻ trung. Nhưng bao nhiêu tuổi thì được coi là trẻ? Dưới 25 tuổi à? Những người phụ nữ trên 35 tuổi mà chưa kết hôn, chắc chắn sẽ phải chịu áp lực vô cùng lớn từ phía xã hội.
Tôi còn nhớ một cô bạn thời đại học đã kể cho tôi nghe một câu chuyện thế này. Lúc cô ấy đi công tác Hồng Kông,đối tác biết cô ấy 29 tuổi kết hôn đã bảo rằng cô kết hôn sớm.
Cô ấy bảo: "Nếu ở nước mình tớ đã bị coi là kết hôn muộn rồi đó. Người ta bao nhiêu người 35 tuổi vẫn chưa kết hôn mà cũng chẳng ai nói lời nào."
Có khi nào xã hội này đã trở nên quá nông nổi khiến cho đàn ông đánh mất sự kiên nhẫn. Đối với phụ nữ, họ chỉ cần xem cô ấy có trẻ trung hay không, xinh đẹp hay không chứ không hề quan tâm đến lí tưởng sống, đến sở thích hay kinh nghiệm của cô ấy. Cũng chẳng cần biết đó có phải là một người có tri thức,có cùng tiếng nói với mình hay không.
Vậy nên về điểm này phụ nữ chúng ta cũng phải hiểu cho rõ.
Đại đa số mọi người đều muốn kết hôn trước 30 tuổi. 27,28 tuổi rồi mà chưa lấy chồng là cảm thấy lo lắng, hoang mang, sợ rằng sẽ không tìm được cho mình một người đàn ông tốt. Hơn nữa xung quanh lúc nào cũng văng vẳng những lời nhắc nhở, kiểu như: "Thanh xuân của phụ nữ chỉ có mấy năm này thôi. Trước 25 tuổi mình chọn đàn ông. Sau 25 tuổi đàn ông chọn mình. Đến khi ngoài 30 thì có ai để ý đã là tốt lắm rồi."
Trước tình thế như vậy, người phụ nữ trở nên vô cùng tự ti về tuổi tác của mình. Gặp đàn ông thì không cần biết mình có thật sự yêu anh ta hay không, tính tình anh ta có ôn hòa hay không, thích chơi môn thể thao nào, thích đọc sách gì, mà chỉ cần biết người đàn ông đó có nhà, có xe hay chưa. Còn lại tất cả những thứ khác đều có thể bỏ qua.
Vậy mới nói, biết bao người trong chúng ta đang hoài niệm và thèm khát một mối tình như thời đại học. Bởi vì tình yêu sau khi đi làm chỉ toàn là những câu chuyện yêu cầu này khác, điều kiện nọ kia. Nhất là khi phụ nữ càng có tuổi thì càng nóng lòng muốn được kết hôn, khi đó còn đâu tâm thế để mà hưởng thụ những đẹp đẽ,nên thơ của một mối tình nữa.
Ngược lại với chúng ta, phụ nữ nước ngoài ung dung hơn nhiều. Đợt nghỉ lễ Quốc tế Lao động, tôi và A Ngạn bắt gặp một cặp vợ chồng già người Pháp, họ đang tay trong tay,cử chỉ trao nhau vô cùng ân ái.
Tôi ngưỡng mộ lắm, quay sang bảo A Ngạn: "Anh xem, ở tuổi đó là họ phải kết hôn lâu lắm rồi. Đến khi chúng mình bước vào độ tuổi ấy, nếu anh vẫn còn yêu thương, trân trọng em như bây giờ thì em có chết cũng cam lòng."
Tôi cứ nghĩ cặp vợ chồng người Pháp nọ sẽ không hiểu những gì chúng tôi nói, ai ngờ người vợ lên tiếng: "Chúng tôi yêu nhau được 6 năm rồi, còn chưa kết hôn. Yêu đương là một chuyện vô cùng đẹp đẽ."
Tôi lại nghĩ về những người phụ nữ Trung Quốc. Họ vừa phải đối mặt với áp lực tuổi tác từ phía xã hội, vừa phải chịu đựng gánh nặng tâm lí từ phía gia đình. Lúc đi học thì nhất quyết không cho yêu đương, vậy mà vừa đi làm lại không ngừng giục giã phải dẫn bạn trai về nhà. Các bậc phụ huynh Trung Quốc dường như đều chưa già đã lẫn rồi.
Còn nhớ hồi tôi mới yêu A Ngạn, A Ngạn cẩn trọng nói với tôi: "Mẹ anh bảo nếu chúng mình có con, mẹ sẽ không chăm con mình đâu, mẹ còn phải sống cuộc đời của mẹ nữa. Em đừng để bụng nữa."
Tôi ngạc nhiên nói: "Em thích nhất là những người phụ nữ có tuổi rồi nhưng vẫn có thể sống vì chính bản thân mình. Bác cũng có cuộc sống của riêng bác, nuôi dưỡng anh đến khi trưởng thành như thế này xem như đã hoàn thành nghĩa vụ rồi, làm gì có lí lẽ nào để bác phải giúp anh nuôi con anh nữa."
Nhưng nhìn xung quanh mình cũng có biết bao nhiêu bậc phụ huynh lúc nào cũng tất bật giục giã con mình kết hôn, sinh con, thậm chí còn ra tay giúp con tìm đối tượng. Vô hình trung, họ đã biến con cái mình trở thành những "đứa con ngoan".
Các cô gái không những thúc ép nhau, mà còn thích tự thúc ép mình nữa. Tôi vẫn thường nghe được những lời ca than kiểu thế này: "Tôi già mất rồi" hay "Thêm hai năm thôi, mấy em sau 2000 lớn hết rồi, sẽ chiếm đất của chúng mình, mọi người nói xem, tôi phải sống thế nào đây?"
Nghe những lời nói đó, đến ngay cả bản thân tôi đôi khi cũng phải giả vờ kêu ca vài câu.
Có một lần tôi bảo với Đương Đương - một người chị rất thân của tôi: "Thời gian trôi đi nhanh quá, thoáng cái em đã ngoài đầu ba rồi. Già rồi! Già mất rồi!"
Đương Đương hơn tôi hai tuổi, nghe tôi nói vậy cô ấy lập tức nhảy dựng lên nói cho tôi một tràng: "Vừa mới 30 tuổi đầu, già cái khỉ gió gì. Nhưng nếu em thật sự nghĩ như thế chứng tỏ em chưa già nhưng tâm đã già rồi đấy."
Lời nói như xối xả của Đương Đương đã khiến tôi tỉnh ngộ.
Hồi trước tôi đã từng hỏi A Ngạn: "Đến khi em già rồi, anh có còn thích em như bây giờ nữa không?"
"Đương nhiên rồi, nhưng anh hi vọng rằng cho dù em 80 tuổi nhưng vẫn sẽ giữ được tâm thái trẻ trung như bây giờ."
Lúc đó, tôi thấy lời nói của A Ngạn không lọt tai lắm vì cảm giác anh ấy quá thiếu thực tế. Khi 80 tuổi, đời người đã đi qua trăm ngàn bể dâu thì còn gì để mà chờ đợi, mà mong ngóng nữa. Thế nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi!
Nếu ai đó nghĩ hai từ "thanh xuân" chỉ dành để nói đến một độ tuổi nhất định nào đó thì suy nghĩ ấy thật quá đỗi hạn hẹp. Chỉ cần ta luôn giữ được cho mình một tâm thái lạc quan, phấn chấn thì thanh xuân sẽ kéo dài vô tận...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận