- Trang Chủ
- Xuyên không
- Nhà Thiết Kế Trò Chơi Toàn Năng (Dịch)
- Chương 11: Phẩm chất quan trọng nhất của nhà thiết kế game.
Người dẫn chương trình cũng để ý tới trong lời nói của Sử Hoa Triết có gai, sợ nháo ra chuyện, vội vàng nói: “Được rồi, cám ơn thầy Sử chia sẻ, tôi tin tưởng tuyển thủ Trần Mạch nhất định sẽ ghi nhớ lời tiền bối dạy bảo, như vậy kế tiếp…”
Lời của người dẫn chương trình còn chưa nói xong, Trần Mạch đã đưa microphone đến bên miệng: “Tôi không đồng ý cái nhìn của ông.”
Người dẫn chương trình kinh ngạc, Sử Hoa Triết sửng sốt!
Khưu Hằng Dương và Lâm Hải cũng treo vẻ mặt ngoài ý muốn.
Đây là có ý gì, tuyển thủ muốn chống lại thẳng ban giám khảo rồi hả?
Người dẫn chương trình hơi sợ rồi đấy, nhưng hắn cũng không thể không cho Trần Mạch nói chuyện, đến bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì nghe xem Trần Mạch sẽ nói cái gì.
“Chú ý tìm từ, đây là phát sóng trực tiếp.” Người dẫn chương trình không có dùng mic, chỉ là thấp giọng nhắc nhở bên tai Trần Mạch một câu.
Trần Mạch không để ý đến MC, cầm microphone nói: “Các vị khán giả, các bạn trong quá trình chơi ‘Flappy Bird’, lúc đạt được điểm cao nhất, vui vẻ không? Vui vẻ, thì giơ tay.”
Khán giả phía dưới sửng sốt một chút, sau đó đa số đều đã giơ tay lên.
“Khi thứ tự trên bảng xếp hạng bay lên, vui vẻ sao? Vui vẻ, thì giơ tay.”
Lại hơn phân nửa số người đã giơ tay lên, hơi ít hơn lần trước một ít, nhưng không kém quá nhiều.
“Chơi cùng bạn bè, thấy điểm mình cao hơn bạn, vui vẻ sao? Vui vẻ, thì giơ tay.”
Lần này số người nhấc tay càng nhiều, hầu hết khán giả đều đã giơ tay lên.
“Sau khi thua trận, các bạn lựa chọn từ bỏ hay lựa chọn cố gắng một lần nữa? Ai lựa chọn từ bỏ đấy, giơ tay lên.”
Cơ bản không có ai nhấc tay.
“Các bạn thử rất nhiều lần, cảm thấy việc nếm thử này là không có ý nghĩa, thì giơ tay.”
Có mấy khán giả đã giơ tay lên, nhưng nhìn nhìn xung quanh, lại buông xuống.
Trần Mạch tiếp tục nói: “Hiển nhiên, khán giả cho rằng game của tôi mang lại niềm vui cho bọn họ.”
“Game có tác dụng điều động cảm xúc của người chơi, có đôi khi tâm tình tiêu cực sẽ che mắt mọi người, nhưng mời mọi người ngẫm lại, nếu như một trò chơi chỉ mang cho lại tâm tình tiêu cực cho bạn, bạn sẽ chơi tiếp ư?”
Rất nhiều khán giả lắc đầu.
Trần Mạch tiếp tục nói: “Hễ game nào có thể làm bạn chơi tiếp, đều là game mang lại vui vẻ cho bạn. Trừ phi, bạn là kẻ thích tự ngược đãi.”
Trong sân vang lên tiếng cười rôm rả.
Trần Mạch nhìn thẳng Sử Hoa Triết: “Không phải cứ việc ông không thấy được niềm vui thú của trò chơi này, thì niềm vui thú của nó liền không tồn tại. Hoàn toàn trái lại, các người chơi của tôi cho rằng đây là một game thú vị, nó cũng không phải chỉ dựa vào việc kích phát tâm tình tiêu cực bắt được nhiều người chơi vậy đâu.”
Khóe miệng Sử Hoa Triết hơi run rẩy.
Trần Mạch tiếp tục nói: “Tôi cho rằng với tư cách một nhà thiết kế, phẩm chất quan trọng nhất chính là khách quan, có thể khách quan đối đãi bất kì game nào — dù game mình không thích. Đây mới là một nhà thiết kế hợp cách.”
“Một nhà phê bình ẩm thực, không thích ăn cay, vì vậy mỗi lần hắn đi ăn món cay Tứ Xuyên, đều cho món cay Tứ Xuyên điểm thấp nhất, như vậy hắn có phải một nhà phê bình ẩm thực hợp cách không chứ?”
“Tương tự, nếu như vì ông không thích một trò chơi, liền cảm thấy nó cùi bắp, thế thì ông có khác nhà phê bình ẩm thực không thích ăn món cay Tứ Xuyên chỗ nào?”
“Tôi đã nói xong, cám ơn.”
Trần Mạch trực tiếp đưa trả microphone cho người dẫn chương trình, quay người xuống sân khấu.
Hắn không rảnh rỗi khẩu chiến với Sử Hoa Triết.
“Cậu…”
Sử Hoa Triết tức giận trừng lớn hai mắt, vỗ bàn một cái rồi đứng lên.
Lâm Hải ngồi ở bên cạnh ông ta vội vàng kéo ông lại: “Một thằng nhóc mới ra đời thôi, đừng chấp nhặt với cậu ta làm gì.”
Mặt Sử Hoa Triết tức đến mức đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn không phát tác. Cũng không phải ông không muốn phát tác, mà là trong khoảng thời gian ngắn ông không nghĩ ra phải nói gì phản bác Trần Mạch!
Trần Mạch hết tìm khán giả giơ tay, rồi đến ví von bằng nhà phê bình ẩm thực, giải thích chặt chẽ trôi chảy trót lọt, Sử Hoa Triết ngoại trừ càn quấy ra, thật đúng bị chặn họng cạn lời.
Khưu Hằng Dương không thể nhịn được cười, anh cũng không nghĩ tới Trần Mạch sẽ không chút do dự dỗi lại Sử Hoa Triết ngay, đã thế dỗi lại còn sạch sẽ lưu loát như thế!
Vừa mới nãy Trần Mạch trên sân khấu chậm rãi nói chuyện, ngôn từ trôi chảy, mạch suy nghĩ rõ ràng, dáng vẻ ấy mà là nhà thiết kế game nhập môn ư? Còn trôi chảy hơn mấy người có kinh nghiệm dẫn rất nhiều chương trình nữa là!
Hơn nữa, ánh mắt mà Trần Mạch nhìn Sử Hoa Triết, gọi là “ánh mắt thông cảm kẻ đần” thì hơi quá, nhưng trên cơ bản giống như là ánh mắt của một người trưởng thành đang nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự.
Điều này làm Khưu Hằng Dương rất giật mình, anh kinh ngạc phát hiện, hình như người này có lối nghĩ riêng hơn trong cả tưởng tượng của mình thì phải?
Khưu Hằng Dương trực tiếp đứng dậy, đi theo Trần Mạch về sau cánh gà sân khấu.
…
Người dẫn chương trình thu thập cục diện rối rắm ra sao, Trần Mạch lười để ý tới mà, dù sao giờ hắn đã lấy được hạng nhất, thứ mình muốn đều đã lấy được.
Kết quả vừa mới xuống sân khấu, Khưu Hằng Dương liền theo tới.
“Cậu Trần Mạch.” Khưu Hằng Dương đi đến trước mặt Trần Mạch.
Trần Mạch lấy làm lạ: “Xin chào, có việc sao?”
Khưu Hằng Dương nói: “Là thế này, tôi vô cùng thưởng thức tác phẩm của cậu, muốn hỏi cậu có bằng lòng gia nhập Hằng Du IE không, làm trợ thủ của tôi. Đương nhiên, đãi ngộ hết thảy đều là tốt nhất.”
Trần Mạch lắc đầu: “Ý tốt của anh tôi nhận, nhưng tôi có hoạch định riêng.”
Khưu Hằng Dương gật gật đầu, anh ta nghe ra ý trong lời Trần Mạch, hiển nhiên, loại người như thế này không có khả năng ăn nhờ ở đậu đấy, khẳng định là muốn tự sáng lập công ty, tự nghiên cứu phát minh game.
“Được rồi, vậy chúc cậu hết thảy thuận lợi, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác.” Khưu Hằng Dương đáp.
Trần Mạch gật gật đầu: “Ừm, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác.”
Hai người bắt tay, Khưu Hằng Dương cũng không nói thêm nhiều, lưu lại phương thức liên lạc lẫn nhau rồi rời đi.
Đối với những người khác mà nói, lựa chọn này có lẽ có sức hấp dẫn phi thường, nhưng với Trần Mạch thì nó không hề hấp dẫn.
Kể cả là chính tổng giám đốc của đế chế khổng lồ như Đế Triều IE tự đến mời hắn đi làm nhà thiết kế chính, hắn cũng sẽ không đi. Ăn nhờ ở đậu cuối cùng sẽ bị người ta chế trụ, Trần Mạch không thích có người cản trở mình khi thiết kế game.
Rất nhanh, Trần Mạch đã tìm được nhân viên phụ trách của cuộc thi lần này.
Nhân viên phụ trách nói: “Chúng tôi đã ghi nhận lại rài khoản của anh, sẽ chuyển 300 ngàn tài chính nghiên cứu phát minh vào tài khoản trong vòng 2~3 ngày nay, anh hãy nhớ kiểm tra và xác nhận.”
“Mặt khác, mời anh giữ kỹ chìa khóa cửa hàng trải nghiệm, cũng nhớ rõ địa chỉ, đến lúc đó sẽ có nhân viên phụ trách đến giúp anh bố trí cửa hàng, có vấn đề thì anh gọi điện thoại cho tôi là được rồi. Cụ thể muốn bố trí ra sao thì anh có thể tự do quyết định, có điều dự toán có hạn, chúng ta có thể bàn kỹ càng hơn sau.”
Trần Mạch gật gật đầu: “Được, tôi đã biết, cám ơn.”
Chuyện sau đó đều nói qua thôi, giao tiếp với nhân viên xong, Trần Mạch trực tiếp đón xe rời khỏi hiện trường cuộc thi.
Trời quá nóng, Trần Mạch lại mặc trang phục chính thức, nghĩ cảnh phải chen chúc trên tàu điện ngầm liền cảm thấy nhức hết cả bi, hơn nữa lại vừa lấy được 300 ngàn tiền thưởng, dứt khoát xa xỉ một phen đi!
Trên đường không có kẹt xe, nên chừng nửa giờ sau, Trần Mạch về tới phòng trọ của mình trước kia.
Về đến phòng, Trần Mạch cởi bộ âu phục trên người ra trước, đổi về áo phông quần đùi, sau đó bắt đầu thu thập hành lý.
Nơi ở của Trần Mạch cách trung tâm thành phố rất xa, đi tàu điện ngầm cũng có mất gần một giờ lộ trình. Hết cách mà, tiền thuê nhà ở trong thành phố quá đắt, hắn không thuê nổi phòng trong phạm vi 3 km.
Nhưng giờ đã có cửa hàng trải nghiệm, Trần Mạch liền có thể trả phòng đang thuê rồi.
Đồ đạc không nhiều lắm, một vali hành lý đủ nhét hết, ngay cả máy vi tính xách tay kia cũng nhét vào vừa. Trần Mạch kéo vali đi làm thủ tục trả phòng xong, liền trực tiếp đón xe đi tới cửa hàng trải nghiệm, tính đi xem xem tình hình cửa hàng trải nghiệm thế nào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận